Bản Sao

Chương 4



Những ngày này, thời gian hắn ở bên tôi còn nhiều hơn bên Sầm Thiến Ninh rất nhiều.

 

Ngay cả lúc quan trọng nhất — thử váy cưới, hắn cũng lấy cớ bận công việc mà thoái thác.

 

Nhưng thực ra, hôm đó, ngày mà hắn nói với Sầm Thiến Ninh là bận, lại “đúng lúc” tôi đến tháng sớm.

 

Lục Thời Hành ở bên tôi cả ngày.

 

Mua thuốc giảm đau cho tôi, nấu nước đường đỏ, dùng bàn tay ấm áp xoa bụng dưới cho tôi.

 

Đến khi dỗ được tôi ngủ rồi, hắn mới rảnh để gọi điện cho Sầm Thiến Ninh.

 

Khi hắn nói hai chữ “không rảnh” qua điện thoại, tôi nằm bên cạnh khẽ rên lên một tiếng.

 

Tôi chắc chắn, Sầm Thiến Ninh đã nghe thấy.

 

Với tính cách của cô ta, sao có thể ngồi yên?

 

Nếu trước đây, cô ta chỉ ghê tởm gương mặt này của tôi vì nó giống cô ta.

 

Thì bây giờ, cô ta nhất định đã nhận ra, tôi không giống bất kỳ “Ninh Ninh” nào từng ở bên Lục Thời Hành.

 

Đây là lần đầu tiên Lục Thời Hành vì một người phụ nữ khác mà nói dối, mà qua loa với Sầm Thiến Ninh.

 

Thậm chí lại đúng ngay chuyện hệ trọng như thử váy cưới.

 

Tôi nghĩ, lần này cô ta chắc chắn đã thấy được mối nguy hiểm chưa từng có.

 

Và cô ta, tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên để chờ.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi.

 

Lại nửa tháng nữa trôi qua, chỉ còn một tuần là đến ngày cưới của hai người.

 

Lục Thời Hành đột nhiên có việc gấp phải rời khỏi biệt thự.

 

Hắn vừa đi khỏi trước chân, sau chân Sầm Thiến Ninh đã dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào.

 

“Con tiện nhân này!”

 

Tôi bị người của Sầm Thiến Ninh đè xuống, quỳ trên mặt đất.

 

Chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô ta, nhìn gương mặt méo mó vì phẫn nộ và ghen tức.

 

Bộ móng dài của cô ta trực tiếp cào lên mặt tôi, để lại vết máu.

 

Sầm Thiến Ninh thực sự đã hận tôi đến tận xương tủy.

 

Những cái tát rơi liên tiếp, mạnh đến tê dại.

 

Đến cái tát thứ hai mươi tư, chắc tay đau rồi, cô ta mới chịu dừng lại.

 

Xả được chút tức, đại tiểu thư cuối cùng cũng dịu xuống đôi chút.

 

Cô ta lạnh lùng nhìn tôi, nhếch môi cười khẩy: “Mày tưởng dựa vào gương mặt giống tao này là có thể cướp được A Hành sao? Đồ hạ tiện, cùng lắm mày cũng chỉ là công cụ để phát tiết. Loại hèn mọn như mày, đánh còn bẩn tay. Mày mà cũng xứng tranh với tao à?" Nói rồi, cô ta quay sang liếc đám người phía sau.

 

Có kẻ lập tức bưng tới một chậu “nước”.

 

Sầm Thiến Ninh ung dung nói: "Thế này đi, tự mình dùng chậu nước này rửa sạch cái mặt tiện của mày. Tao sẽ tha cho mày, thế nào?" 

 

Tôi thật sự muốn bật cười.

 

Cái gương mặt tôi chỉnh theo cô ta là mặt tiện, vậy bản gốc của cô ta là gì?

 

Nguyên bản của tiện nhân?

 

Còn cái chậu nước kia.

 

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chẳng phải nước sạch.

 

Tôi nhớ trong đám thế thân trước của Lục Thời Hành, cũng từng có một người rất giống Sầm Thiến Ninh.

 

Nghe nói đang đi trên đường thì không biết vì sao bị tạt axit.

 

Cả khuôn mặt nát bét, phải làm đến hai mươi lần phẫu thuật mới tạm coi như có hình người.

 

Tôi nhìn chậu “nước” càng lúc càng gần.

 

Ngoài mặt tỏ ra hoảng loạn, trong lòng thì âm thầm đếm ngược:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Năm, bốn, ba…”

 

“Các người đang làm cái gì đấy?”

 

Tiếng Lục Thời Hành giận dữ vang lên.

 

Hắn thở gấp, rõ ràng là không dám chậm trễ lấy một giây, hộc tốc chạy về.

 

Tôi âm thầm cho dì Ngô giúp việc một like.

 

Khi đám người kia vừa xông vào, dì Ngô đã lén tránh đi, gọi điện báo tin.

 

May mà Lục Thời Hành về kịp.

 

Dù lòng tôi vốn đã chuẩn bị sẵn, giờ vẫn khẽ thở phào.

 

Sầm Thiến Ninh bị bắt tại trận mà chẳng hề tỏ ra chột dạ.

 

Cô ta lạnh lùng cười, liếc đám tay chân:

 

“Ngẩn ra làm gì? Tiếp tục!”

 

Đám người đó quả thật nghe lời.

 

Lập tức có kẻ giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, định úp thẳng mặt tôi vào chậu.

 

“Tao bảo chúng mày dừng lại!”

 

Lúc cấp bách, Lục Thời Hành lao lên, đá mạnh vào tay kẻ đang cầm chậu.

 

Cả chậu nước bị hất bay ra xa.

 

Góc hắn chọn rất tốt, chậu nước bay về phía ngược lại với tôi.

 

Nước b.ắ.n ra, một giọt cũng không dính vào người tôi.

 

Không may là, ngay đối diện tôi, chính là Sầm Thiến Ninh.

 

“Á!!!!”

 

Tiếng thét chói tai lập tức vang vọng khắp biệt thự.

 

Thực ra nước chỉ làm váy cô ta thủng vài lỗ, vài giọt rơi lên chân.

 

Không tính là vết thương gì lớn.

 

Nhưng ý nghĩa thì khác.

 

Lục Thời Hành vì cứu tôi mà để cô ta bị thương.

 

Mắt Sầm Thiến Ninh lập tức đỏ lên, nhìn Lục Thời Hành không tin nổi.

 

“Vì con tiện nhân này mà anh đối xử với em vậy sao?”

 

Lục Thời Hành thậm chí chẳng thèm liếc cô ta.

 

Hắn ngồi xuống, xót xa nhìn mặt tôi sưng đỏ, vội kiểm tra khắp người tôi, hỏi:

 

“Thế nào, có bị dính phải không?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sầm Thiến Ninh hoàn toàn phát điên.

 

Cô ta không còn dáng vẻ kiêu sa của đại tiểu thư, mà gào lên như kẻ mất trí.

 

"Anh quan tâm nó? Anh quan tâm nó! Lục Thời Hành, anh quên người anh sắp cưới là ai rồi sao? Sao anh có thể đối xử với em thế này!" 

 

Dường như đến lúc đó, Lục Thời Hành mới nhớ tới sự tồn tại của cô ta.

 

Hắn lạnh lùng quay đầu, ánh mắt và giọng nói âm u đến mức Sầm Thiến Ninh chưa từng thấy.

 

"Cô mà còn dám xuất hiện trước mặt Nhan Nhan một lần nữa. Đám cưới… Tôi nghĩ không cần tổ chức nữa."

 

Sầm Thiến Ninh hoàn toàn hoảng loạn.

 

Cô ta đứng c.h.ế.t lặng, nước mắt lã chã rơi.

 

Như chưa từng nghĩ sẽ có ngày này.

 

Lục Thời Hành ngay trước mặt cô ta, bảo vệ một người phụ nữ khác, ôm vào lòng như trân bảo.