Bạn Thân Trà Xanh

Chương 19



- Ai nói không quan trọng. Quan trọng là... tôi biết. - An Chi đáp lại, giọng bình tĩnh hơn bao giờ hết. - Và tôi biết cả... cái cách cậu tìm cách bịt miệng người khác nữa, Mai Anh ạ.

Mai Anh không nói gì nữa. Chỉ còn tiếng thở gấp gáp.

- Cuộc nói chuyện này... thú vị lắm. Cảm ơn vì đã bộc lộ hết như vậy. - An Chi nói, như đang cảm ơn một diễn viên đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình.

Rồi, cô dập máy.

An Chi dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Trán cô lấm tấm mồ hôi. Cuộc nói chuyện vừa rồi... căng thẳng hơn cô nghĩ. Nhưng cô đã thành công. Mai Anh đã tự vạch mặt mình, đã bộc lộ sự đố kỵ, hoảng loạn, và cả sự tàn nhẫn. Quan trọng hơn, cô ta đã xác nhận thông tin về Hằng. Toàn bộ cuộc nói chuyện đã được ghi âm lại. Đây là bằng chứng đắt giá.

Cùng lúc đó, trong căn hộ sang trọng, Mai Anh ném mạnh điện thoại vào tường. Chiếc điện thoại vỡ tan tành. Mặt cô ta đỏ bừng, mắt long sòng sọc, không còn chút vẻ ngây thơ, yếu mềm nào.

- An Chi! Cậu... cậu dám!

Hoàng Nam vừa về đến nhà, chứng kiến cảnh Mai Anh nổi cơn thịnh nộ, đập phá đồ đạc, miệng gào thét tên An Chi với vẻ căm thù. Anh ta đứng sững lại ở cửa. Mai Anh bây giờ... hoàn toàn khác với Mai Anh anh vẫn quen. Ánh mắt cô ta, giọng điệu cô ta... đầy sự độc ác.

- Mai Anh? Em sao vậy? - Hoàng Nam bàng hoàng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mai Anh quay lại nhìn anh ta, vẻ mặt méo mó vì giận dữ và sợ hãi.

- Anh thấy chưa?! Con An Chi đó! Nó điên thật rồi! Nó... nó đang cố gắng phá hoại em! Nó bịa đặt đủ thứ! Nó ghen tỵ! Nó...

Lời nói của Mai Anh lạc đi, không còn mạch lạc, chỉ là những tiếng gào thét, đổ lỗi. Nhưng trong tai Hoàng Nam, những lời đó nghe thật rỗng tuếch. Chúng mâu thuẫn hoàn toàn với hình ảnh An Chi điềm tĩnh, sắc sảo lúc chiều. Chúng mâu thuẫn với câu chuyện ngụ ngôn An Chi kể. Chúng mâu thuẫn với cái tin nhắn anh vô tình thấy.

Anh ta nhìn Mai Anh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng giờ lại vặn vẹo vì thù hận. Cái vẻ ngây thơ, yếu đuối ngày nào... giờ đã tan biến như sương khói. Thay vào đó là sự tàn độc.

Hoàng Nam cảm thấy lạnh sống lưng. Anh đã sai rồi. Hoàn toàn sai. Anh đã tin nhầm người.

Anh ta không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ bước lùi, ra khỏi căn hộ. Để lại Mai Anh đang điên loạn ở phía sau.

Carrot Và Tịch Dương

"Đến lúc kết thúc rồi, Mai Anh." Hoàng Nam thầm nghĩ. Anh ta biết mình phải làm gì.

Mai Anh ở trong căn hộ, gào thét một lúc rồi mệt lả, đổ gục xuống sàn. Nước mắt chảy dài, không phải nước mắt đáng thương, mà là nước mắt của sự tuyệt vọng và tức tối. An Chi đã thành công làm lung lay mọi thứ. An Chi đã biết quá nhiều. Mai Anh biết mình không thể ngồi yên chờ chết. Cô ta phải ra tay trước. Phải dập tắt An Chi. Một lần và mãi mãi. Dù phải dùng đến thủ đoạn tàn độc nhất.

Cô ta bò dậy, run rẩy tìm một chiếc điện thoại khác còn nguyên vẹn. Mai Anh mở danh bạ, tìm kiếm một cái tên. Tên của "người quen", kẻ đã giúp cô ta trước đây.

- Anh à... Em... em cần anh giúp. Gấp lắm. Chuyện này... em không thể để nó tiếp diễn được. Con An Chi đó... nó... nó phải biến mất. Hoàn toàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com