An Chi hiểu rồi. Những tin đồn. Những lời bôi nhọ mà Mai Anh đã rải ra như hạt mầm độc. "Lừa dối bạn bè", "tham lam", "độc địa"... chúng đã bén rễ, nảy mầm và g.i.ế.c c.h.ế.t những mối quan hệ còn sót lại của cô.
Cô gục xuống, hai tay ôm mặt, khóc nức nở. Tiếng khóc xé lòng trong căn phòng trống trải. Mất hết. Mất người yêu, mất bạn thân, mất công việc, mất cả danh dự. Cô chỉ còn lại là kẻ trắng tay, bị xã hội xa lánh.
Trong cơn quẫn bách, tay cô vô thức lục lọi ngăn kéo bàn cũ kỹ, nơi chứa những kỷ vật đã phủ bụi thời gian. Một chiếc vòng tay tết bằng sợi chỉ, một bức thư viết tay nguệch ngoạc, và... một cuốn nhật ký nhỏ.
Cuốn nhật ký thời đi học. Mở ra trang đầu tiên, nét chữ non nớt hiện ra: "Ngày... Chúng tớ, An Chi và Mai Anh, sẽ là bạn thân mãi mãi! Chúng tớ sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau tìm hoàng tử đời mình, cùng nhau già đi..."
Từng trang, từng trang, là những dòng ghi lại tình bạn trong sáng, những lời tâm sự không giữ lại gì, những ước mơ về một tương lai có nhau. Có cả những trang viết về Hoàng Nam, về lần đầu tiên cô rung động, về những lời Mai Anh động viên, vun vén cho mối tình đó... lúc ban đầu.
Tay An Chi run rẩy lật đến những trang gần đây hơn, là nỗi đau, sự khó hiểu khi Hoàng Nam dần xa lánh, khi Mai Anh "vô tình" xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của hai người. Có cả những dòng cô tự trách mình, tự hỏi liệu cô đã làm sai ở đâu.
Đúng lúc đó, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn mới. Từ Mai Anh.
[Chúc mừng sinh nhật tớ và Nam nhé! Cảm ơn vì cậu đã giúp tớ nhận ra ai mới là người phù hợp với Nam ❤]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kèm theo là một sticker hình mặt cười toe toét.
An Chi nhìn dòng tin nhắn, nhìn cái sticker, nhìn lại những dòng chữ ngây thơ trong cuốn nhật ký. Nước mắt vẫn chảy, nhưng không còn là nước mắt của sự tuyệt vọng. Là nước mắt của sự căm phẫn, của sự giác ngộ đau đớn.
Cô nắm chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Cái mặt cười đó... nó không phải sự vô tình hay lỡ lời. Nó là sự khoe khoang, sự chế giễu trắng trợn. Sau tất cả những gì cô ta đã làm, cô ta còn dám gửi tin nhắn này để chọc tức, để hạ nhục cô đến tận cùng.
Carrot Và Tịch Dương
Cơn giận dữ bùng lên như ngọn lửa thiêu rụi mọi tàn dư của sự yếu đuối, tuyệt vọng. Cô đứng dậy, bước đến trước chiếc gương nứt một vết dài. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình: mái tóc rối bời, đôi mắt sưng húp, gương mặt xanh xao.
- Tao đã quá ngu ngốc. - Giọng cô khản đặc, nhưng ánh mắt sáng quắc lên một tia sắc lạnh chưa từng có.
- Nhưng màn kịch này... - Cô siết chặt nắm tay, giọng nói thêm phần kiên quyết. - Đến lúc kết thúc rồi, Mai Anh. Mày... phải trả giá.
An Chi quay lưng lại với chiếc gương, đi đến chiếc laptop cũ kỹ. Mở máy, đăng nhập vào các tài khoản mạng xã hội. Mở một file trống. Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, lập danh sách. Tên của Mai Anh. Tên của Hoàng Nam. Tên của những người bạn chung. Tên của công ty cũ.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác mạnh mẽ và lạnh lùng chảy khắp cơ thể. Cuộc chơi chưa kết thúc. Nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi.