Bạn Thân Trà Xanh

Chương 22



Sự nghi ngờ từ từ, sự thất vọng, và bây giờ là cú sốc. Anh ta đã sống với một người xa lạ bấy lâu nay. Anh ta đã mù quáng. Anh ta đã tin vào vẻ bề ngoài giả tạo. Và vì thế... anh ta đã làm tổn thương một người chân thành như An Chi.

Anh ta cảm thấy ghê tởm chính mình. Cái cách anh ta dễ dàng tin vào lời Mai Anh, cái cách anh ta xa lánh An Chi, cái cách anh ta không dám đối mặt với sự thật... Tất cả đều khiến anh ta cảm thấy tội lỗi.

Hoàng Nam mở điện thoại, vào trang cá nhân của An Chi. Cô không đăng gì cả. Lần đăng cuối cùng là từ rất lâu rồi. Anh ta tìm kiếm thông tin về cô, những tin đồn ác ý vẫn hiện lên. Anh ta biết đó là do Mai Anh làm.

Anh ta muốn làm gì đó. Muốn xin lỗi An Chi. Muốn nói cho cô biết anh đã nhận ra rồi. Nhưng liệu... cô có còn muốn nói chuyện với anh không? Sau tất cả những gì anh ta đã làm?

An Chi hoàn thành bản nháp kế hoạch vạch trần công khai. Nó rất liều lĩnh. Nó đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sự dũng cảm. Nó là đòn phản công cuối cùng của cô. Cô không còn chiến thuật từ từ nào nữa. Phải nhanh. Phải dứt khoát.

Cô đã có bằng chứng. Ghi âm cuộc nói chuyện với Mai Anh. Tin nhắn cũ của Mai Anh. Lời khai của bà Hằng (nếu bà ấy đồng ý). Tin nhắn đe dọa người thân. Chứng cứ về việc bị phá hoại công việc (khó hơn, nhưng có thể tìm cách liên hệ với công ty kia). Và quan trọng nhất... là bộ mặt thật của Mai Anh khi bị dồn vào chân tường.

An Chi nhìn vào gương. Cô thấy một người phụ nữ khác. Không còn ngây thơ. Không còn yếu đuối. Ánh mắt sắc bén, kiên định. Cô đã thay đổi quá nhiều.

Cô biết Mai Anh sẽ không dừng lại. Cô ta sẽ tiếp tục tấn công. Sẽ tàn nhẫn hơn nữa. Cô phải hành động trước khi Mai Anh kịp gây ra thiệt hại không thể cứu vãn.

"Đến lúc kết thúc rồi, Mai Anh." An Chi thầm nhủ. "Mày... đã chơi sai người rồi."

Carrot Và Tịch Dương

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. An Chi giật mình. Ai vậy? Cô không hẹn ai cả. Dì Hai đã lánh đi rồi.

Cô cảnh giác, bước lại gần cửa. Nhìn qua mắt thần. Không có ai.

"Lạ thật..."

An Chi mở cửa hé ra. Không có ai đứng ngoài hành lang. Cô định đóng cửa lại thì mắt cô dừng lại ở ngưỡng cửa. Một gói bưu phẩm nhỏ được đặt ở đó. Không có tên người gửi, không có địa chỉ. Chỉ có tên người nhận là An Chi.

An Chi nhìn gói hàng, lòng đầy nghi hoặc. Ai gửi nó? Gửi gì?

Cô cẩn thận nhặt gói hàng lên. Nó nhẹ tênh. Cô đóng cửa lại, khóa chốt cẩn thận. Cầm gói hàng trên tay, cô đi vào phòng khách, đặt nó lên bàn.

Cô dùng d.a.o rọc giấy nhẹ nhàng mở gói hàng. Bên trong... không có gì khác ngoài một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, kích thước bằng bàn tay. Chiếc hộp trông đã sờn màu, có lẽ đã rất lâu rồi.

An Chi mở chiếc hộp gỗ. Bên trong... là một vài món đồ nhỏ. Một chiếc kẹp tóc hình bông hoa sứ bằng sứ trắng, hơi cũ. Một bức ảnh nhỏ chụp hai cô bé đang cười đùa dưới gốc cây. Một tờ giấy nhỏ gấp làm tư.

An Chi cầm tờ giấy lên, mở ra. Nét chữ viết tay non nớt, là chữ của... Mai Anh lúc còn nhỏ.

"Chúng ta sẽ là bạn thân mãi mãi, Chi nhé! Mãi mãi!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com