- Mai Anh này, cậu nhớ cái đêm tôi chia tay Hoàng Nam không? Cậu đã nhắn tin gì cho tôi nhỉ? "Cảm ơn vì cậu đã giúp tớ nhận ra ai mới là người phù hợp với Nam". Kèm theo sticker mặt cười.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào. Sticker mặt cười? Sau khi bạn thân chia tay người yêu?
Mai Anh tái mét.
- Cậu... cậu nói gì vậy? Tớ... tớ chỉ muốn động viên cậu thôi mà! Ý tớ là... cảm ơn vì cậu đã mạnh mẽ buông tay, để anh Nam tìm được người phù hợp hơn!
Cô ta nhanh chóng uốn lưỡi, biến lời nói thành một phiên bản nghe được hơn, cố gắng lấy lại hình tượng.
An Chi cười khẩy.
- Mạnh mẽ buông tay? Khi tôi còn đang đau khổ tột cùng, bị cho nghỉ việc, bị bạn bè xa lánh, bị gọi là kẻ đào mỏ vô ơn sao? Cậu động viên tôi bằng cái cách đó à? Hay cậu đang... khoe khoang chiến thắng?
Giọng An Chi vẫn bình tĩnh, nhưng từng chữ như chiếc roi quất vào Mai Anh.
- Cậu... cậu bịa đặt! – Mai Anh hét lên, nước mắt bắt đầu lưng tròng. – Cậu ghen tỵ! Cậu không chấp nhận sự thật là anh Nam không yêu cậu nữa nên cậu mới điên lên như vậy! Cậu muốn phá hoại tớ!
Cô ta quay sang nhóm bạn, giọng nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Mọi người ơi... An Chi cậu ấy... cậu ấy vẫn chưa vượt qua được. Tớ rất lo cho cậu ấy... nhưng cậu ấy cứ nghĩ tớ hãm hại cậu ấy. Tớ làm gì sai cơ chứ? Tớ chỉ yêu anh Nam thôi mà! Tình yêu không có lỗi mà!
Vài người bạn tỏ vẻ thương hại Mai Anh. Nhưng một vài người khác (những người An Chi đã gieo mầm nghi ngờ) lại nhíu mày, nhìn Mai Anh với ánh mắt dò xét. Họ nhớ những câu chuyện An Chi kể, nhớ cái tin nhắn An Chi cho xem.
Hoàng Nam đứng đó, vẻ mặt phức tạp đến tột độ. Anh ta nhìn Mai Anh khóc lóc đáng thương, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô ta nổi cơn thịnh nộ đêm qua, hình ảnh cô ta nói dối trắng trợn về chuyện nhỏ nhặt. Anh ta nhìn An Chi, bình tĩnh, sắc sảo, không chút nước mắt, nhưng lời nói lại đầy sự thật hiển nhiên.
- Tình yêu không có lỗi. – An Chi lặp lại lời Mai Anh, giọng điệu đầy mỉa mai. – Đúng. Tình yêu không có lỗi. Nhưng cách cậu có được nó... thì có đấy, Mai Anh ạ. Lỗi lớn là đằng khác.
An Chi bước lại gần hơn một bước. Mọi người nín thở.
Carrot Và Tịch Dương
- Cậu nói tôi bịa đặt? Cậu nói tôi ghen tỵ? Cậu nói tôi điên sao? – An Chi hỏi, giọng vẫn bình thản, như đang hỏi một học trò nhỏ. – Vậy Mai Anh này... cậu giải thích thế nào về đoạn ghi âm này?
An Chi đưa chiếc USB lên, kết nối nó với hệ thống âm thanh của buổi tiệc (cô đã âm thầm nhờ một người bạn thân thiết ở ban tổ chức giúp từ trước). Một đoạn âm thanh vang lên.
Giọng Mai Anh, nũng nịu, khác hẳn giọng nói chuyện bình thường: "... Anh yêu, em đã làm đúng như anh dặn rồi. Tách hai đứa nó ra dễ mà. Con An Chi đó ngây thơ lắm. Về sau anh giúp em lên cao hơn nữa nhé."
Giọng một người đàn ông đáp lại, trầm trầm, khó nghe rõ: "... Tốt. Cứ làm theo kế hoạch..."
Đoạn ghi âm chỉ vài giây, nhưng đủ để cả sảnh tiệc c.h.ế.t lặng. Giọng Mai Anh... là thật. Nội dung... đáng sợ đến rợn người.
Mai Anh đứng đó, mặt trắng bệch như tờ giấy. Mắt mở to, đầy kinh hoàng. Cô ta không thể tin được. Ghi âm? Từ bao giờ? Từ đâu ra?