Bạn Thân Trà Xanh

Chương 40



- Người đứng sau âm mưu này... không phải tôi. Mà là cô ta... và có vẻ như, cả anh ta nữa. Kẻ đã giúp cô ta làm giả video, đe dọa người thân của tôi, và có thể... có thể còn có ý đồ tàn độc hơn.

"Anh họ" của Mai Anh giật mình. Hắn ta không ngờ An Chi lại nhận ra hắn ta.

- Cô... cô nói linh tinh gì vậy?! Tôi là anh họ cô ấy! Tôi chỉ...

- Anh họ sao? – An Chi cười nhạt. – Hay là... 'anh yêu' trong đoạn ghi âm đầu tiên? Kẻ đã cùng Mai Anh lên kế hoạch? Kẻ có liên quan đến công ty cũ, và muốn tôi 'biến mất'? Kẻ mà Mai Anh đã gọi điện cầu cứu sau khi tôi tìm ra bí mật quá khứ của cô ta?

An Chi phát đoạn ghi âm Mai Anh gọi cho "anh quen" sau khi bị Hoàng Nam bỏ.

"... Anh à... Em... em cần anh giúp. Gấp lắm. Chuyện của con An Chi... nó đã vượt quá tầm kiểm soát rồi. Em cần... cần dập tắt nó. Hoàn toàn... Con An Chi đó... nó... nó phải biến mất. Hoàn toàn."

Giọng "anh quen" trầm trầm đáp lại: "... Bình tĩnh. Tôi đã nói rồi. Sẽ làm cho mọi thứ trông như tai nạn. Hoặc tự sát. Dễ thôi mà. Cứ tin tôi. Cô bé đó... sẽ không kịp nói gì đâu."

Đoạn ghi âm cuối cùng vang lên. Những lời lạnh lùng, tàn độc, g.i.ế.c người.

Cả sảnh tiệc như đóng băng. Tai nạn. Tự sát. Biến mất.

Carrot Và Tịch Dương

Mọi người nhìn Mai Anh và người đàn ông bên cạnh, ánh mắt từ sốc chuyển sang sợ hãi và căm phẫn. Họ đã tin vào vẻ ngây thơ đó sao? Họ đã suýt bị lừa bởi video giả mạo đó sao?

Mai Anh đứng đó, run rẩy, không còn khóc. Khuôn mặt xinh đẹp giờ đầy vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng. Cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi nhìn An Chi, ánh mắt đầy hận thù điên cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Mày... mày... – Cô ta lắp bắp.

- Tôi không làm gì cả. – An Chi đáp lại, giọng bình thản đến rợn người. – Tôi chỉ... cho mọi người thấy sự thật thôi. Cái giá phải trả cho sự giả tạo và độc ác của cậu... là đây, Mai Anh ạ.

An Chi nhìn thẳng vào Mai Anh, ánh mắt không chút thương hại. Cô đã trả giá quá nhiều cho sự ngây thơ của mình. Giờ là lúc kẻ gây ra mọi chuyện phải đối mặt.

Mai Anh gào lên, một tiếng gào đầy sự sụp đổ.

- Không! Không phải thế! Tất cả là tại mày! Tại mày cướp của tao! Mày... mày có mọi thứ! Bạn bè yêu quý, Nam yêu mày! Còn tao... tao chẳng có gì! Tao phải giành lấy! Tao phải làm mọi thứ! Cái bí mật đó... cái bí mật đáng nguyền rủa đó khiến tao... tao phải trèo lên! Tao không thể sống dưới đáy!

Trong cơn điên loạn, Mai Anh đã vô tình thú nhận tất cả. Lòng đố kỵ. Ám ảnh quá khứ. Khát khao trèo lên bằng mọi giá.

Người đàn ông bên cạnh cô ta sững sờ nhìn Mai Anh. Cô ta đã nói hết rồi.

An Chi nhìn Mai Anh đang sụp đổ, nhìn vẻ điên cuồng trong mắt cô ta. Lời thú nhận đó... nó giải thích mọi thứ. Cái bí mật ở căn nhà số 17... nó đã tạo nên con người Mai Anh. Nhưng nó không biện hộ cho hành động của cô ta.

An Chi hít sâu. Đã kết thúc rồi. Cuộc chiến này... đã kết thúc.

Cô nhìn Mai Anh lần cuối. Ánh mắt lạnh lẽo, không còn thù hằn, chỉ còn sự khinh bỉ.

- Mặt nạ của cô... – Giọng An Chi vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, như lời tuyên án cuối cùng. – ... Đến lúc hạ màn rồi, Mai Anh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com