Bán Tiên
Đương nhiên, nàng vẫn có thể phân biệt được chữ đẹp hay xấu, nàng phát hiện
ra rằng Đầu To chỉ có thể vẽ ra chữ, có thể đọc được đã là rất tốt, đẹp xấu thì
khỏi phải bàn.
Nàng không biết rằng đối với mấy sư huynh đệ, nếu như không đề cập đến
chuyện chữ xấu đẹp, cộng hết cả mấy người bọn hắn lại với nhau cũng không
biết được nhiều chữ hơn Đầu To.
Bọn hắn từng thử kiểm tra, chỉ cần là những chữ bình thường, Đầu To gần như
có thể nhận ra toàn bộ, còn với mấy người bọn hắn, có rất nhiều chữ ít dùng,
bọn hắn không nhận ra.
Nói cách khác, khả năng đọc viết của bọn hắn còn không bằng một con côn
trùng.
Trùng Nhi cầm chiếc thìa nhỏ chứa mực cẩn thận di chuyển theo bước chân viết
chữ của Đầu To, giữ cho Đầu To có thể dễ dàng nhấc chân trám mực bất cứ lúc
nào, chữ viết nhỏ, nét chữ mảnh, còn có chỗ bị gián đoạn, không rõ ràng.
Những người khác thì cúi đầu đọc nội dung Đầu To viết ra, không đọc không
sao, đọc qua mới biết Đầu To vừa mới bám theo con côn trùng kim sắc kia đi ra
ngoài, theo đến nhà kho bên bờ biển?
Mấy người càng đọc càng kinh hãi, mới phát hiện ra rằng con côn trùng kim sắc
đó hoàn toàn không phải của Thanh Nha, mà là do người khác phái đến theo dõi
Thanh Nha.
Một lão già nguy hiểm? Nuôi dưỡng rất nhiều phi trùng? Còn nhắc tới việc tìm
tiên phủ?
Đầu To nhanh chóng viết xong những nội dung có liên quan đã điều tra được,
sau đó lại bay lên, trực tiếp bay vào trong ấm và nấu nước, thực ra cũng không
phải để nấu nước, mà là ngâm mình ở trong nước như vậy có thể loại bỏ mực
dính trên người, nó đã có kinh nghiệm về chuyện này.
Dữu Khánh cầm tờ giấy đó lên, mọi người thực ra đều đã đọc qua nội dung trên
đó, nhưng vẫn đổ dồn vào một chỗ đọc lại mấy lần, vừa đọc vừa suy nghĩ.
Một lúc sau, Nam Trúc mới ngạc nhiên nói: “Nói cách khác, chúng ta đã hiểu
lầm Thanh Nha, con côn trùng kim sắc đó không phải do Thanh Nha nuôi
dưỡng, mà là do lão già nguy hiểm kia phái đi theo dõi Thanh Nha.”
Mục Ngạo Thiết tiếp lời, “Con bọ bị Đầu To cắn chết kia chắc hẳn là được phái
tới theo dõi chúng ta.”
Bách Lý Tâm nói với Dữu Khánh đang trầm ngâm: “Chủ yếu là tới theo dõi
ngươi. Hẳn là bị những tin đồn gần đây thu hút đến. Thanh Nha có thể là bị
ngươi liên lụy.”
Dữu Khánh liếc mắt nhìn nàng nói: “Lời này của ngươi, sao ta có cảm giác như
đang hướng khuỷu tay ra bên ngoài, ta có thể làm liên lụy Thanh gia sao? Rõ
ràng là chính hắn lén lút tạo ra rắc rối sau lưng chúng ta, là hắn tự tìm.”
Hắn cần phải nhấn mạnh một điểm này.
Nam Trúc: “Đúng vậy, hiện tại chuyện này còn quan trọng nữa không? Vấn đề
là lão già nguy hiểm đó là ai? Đây là lần đầu tiên ta thấy có người có thể khiến
Đầu To nói nguy hiểm, còn có thể điều khiển côn trùng, lại là côn trùng có thể
giám thị và nghe trộm người khác. Côn trùng như vậy là có thể so sánh với Đầu
To rồi a? Ai dà, hơn nữa còn không chỉ có một con. Xung quanh lão ta còn có
một đàn lớn phi trùng làm tai mắt, rất khó đến gần. Đó là ai chứ? Các ngươi có
từng nghe nói tới nhân vật như vậy chưa?”
Mấy người ngẫm nghĩ một hồi nhưng đều không biết. Bách Lý Tâm nghĩ ngợi
nói: “Có thể điều khiển những tiểu côn trùng đó, lão ta hẳn phải biết cổ thuật,
trong Tu hành giới ít nhiều cũng có một số người như vậy. Tuy nhiên, thần kỳ
như con côn trùng kim sắc đó thì đây là lần đầu tiên ta thấy. Có được thủ đoạn
đặc biệt như vậy, thực sự rất khó đề phòng, rất đáng sợ, không thể là hạng người
vô danh. Không biết là thần thánh phương nào?”
Dữu Khánh lại cúi đầu nhìn chằm chằm nội dung trên giấy, trầm ngâm một hồi
rồi nghi hoặc nói: “Cùng tên với Hoắc Lãng, nhưng không phải là Hoắc Lãng,
còn từng dùng qua tên giả ‘Hoắc Lãng’, trên người còn có tà khí, đó là ai chứ?”
Nam Trúc: “Gã chưởng sự của Tĩnh Viễn thuyền hành không phải tên là Hoắc
Lãng sao?” Gã đã nghe Mục Ngạo Thiết nói tới.
Dữu Khánh lắc đầu, “Ta đã gặp Hoắc Lãng mấy lần, lúc đó Đầu To đều ở trên
người ta, nó nhận biết Hoắc Lãng. Nó nói đó không phải là Hoắc Lãng, vậy thì
khẳng định là không phải.”
Nam Trúc: “Việc này đơn giản, Hổ Phách hải chỉ lớn chừng đó, chỉ là một cái
bến tàu, hơn nữa chúng ta còn biết được bến tàu đó ở đâu, chỉ cần trực tiếp hỏi
Tương Hải Hoa, để cô ta hỗ trợ kiểm tra một chút, không phải sẽ lập tức rõ ràng
sao? Nếu thực sự không được, nhờ cô ta trực tiếp bắt người, vừa vặn giải quyết
luôn lão già nguy hiểm kia.”
“Không được.” Dữu Khánh trực tiếp bác bỏ, “Đã là nhằm vào tiên phủ, bọn họ
còn nhìn chằm chằm vào Thanh Nha như vậy, chắc hẳn phải biết rõ Thanh Nha
đang tìm cái gì đó. Một khi cha con Tương thị nhúng tay vào, thật sự ra tay bắt
người, ngươi đoán xem bọn họ có khai ra Thanh Nha hay không? Một khi
Thanh Nha bại lộ… Chuyện Thanh Nha đang tìm kho báu càng ít người biết
càng tốt. Kho báu đó là do chúng ta bịa ra, đừng có tự lấy đá ghè chân mình.”
Mục Ngạo Thiết: “Không biết đối phương đã theo dõi Thanh Nha bao lâu rồi,
liệu có biết được điều gì đó không nên biết từ Thanh Nha hay không. Chẳng hạn
như chuyện bên Ảo Vọng.”
Dữu Khánh biết y đang nhắc nhở điều gì, chẳng qua là về vị Can nương thần bí
phía sau Thanh Nha, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là không đến mức,
Thanh Nha là người kín miệng, chưa kể y đã phải chịu thiệt thòi một lần, một số
chuyện kiêng kị sẽ không dễ dàng nói ra miệng.”
Nam Trúc: “Bất kể có hay không, việc này cần được thông báo cho Thanh Nha
càng sớm sàng tốt.”
Dữu Khánh bĩu môi, “Tội gì phải làm vậy, bọn họ cũng không phải theo dõi
chúng ta, chúng ta tự biết để đề phòng là được. Thanh Nha muốn ăn một mình,
vậy thì để cho y ăn đi.”
Mấy người xung quanh đều trố mắt sửng sốt.
Nam Trúc mở to mắt nhìn hắn, nói: “Sao được? Thanh Nha bị theo dõi, nếu như
Thanh Nha tìm được địa điểm, vậy chúng ta có nhúng tay vào hay không? Chỉ
cần chúng ta tham gia vào, chẳng phải cũng sẽ bị bại lộ.”
Dữu Khánh thở dài: “Ai, bại lộ thì để cho bại lộ đi. Ngươi còn chưa quen với
việc bị lộ sao?”
“Ách…” Nam Trúc nghẹn họng không nói nên lời.
Dữu Khánh tiếp tục thở vắn than dài, “Nếu không phải mông dính đầy phân
không thể rửa sạch, những chuyện tương tự như Chư Yêu chi cảnh liên lụy quá
lớn, không có cách nào giải thích, thì ta đã chủ động để lộ luôn cho rồi. Tốt nhất
là kéo mấy thế lực lớn kia cùng tham gia chơi đùa. Người càng nhiều càng tốt,
chúng ta cũng không phải muốn tranh đoạt gì với người ta.
Lão già nguy hiểm gì đó, ta không sợ lão nguy hiểm, cũng không sợ lão lợi hại,
chỉ sợ lão ta không đủ lợi hại mà thôi. Chúng ta đã mấy lần ra vào tiên phủ rồi,
các ngươi cũng biết rõ tình hình trong đó như thế nào. Nói thật, nếu chỉ dựa vào
mấy người chúng ta, trong lòng ta thật sự không tự tin. Trời có sập xuống thì dù
sao cũng phải có kẻ to cao một chút đẩy lên nha.
Ta cảm thấy, tốt nhất là không nên kinh động tới người ta, cứ để Thanh Nha tiếp
tục tìm kho báu của y, lão già nguy hiểm thích nhìn chằm chằm Thanh Nha thì
cứ để cho lão nhìn. Nếu thật sự tìm được lối vào, lão muốn đi vào với chúng ta,
chúng ta cứ làm như không biết. Muốn giả bộ hồ đồ thì chúng ta sẽ giả bộ hồ
đồ.
Theo ta, nếu lão ta thật sự biết được điều không nên biết thì không thể không đi
vào, lão ta không muốn đi vào chúng ta cũng phải nghĩ cách bắt lão ta phải
vào.”
“…” Mấy người đều nghẹn lời im lặng nhìn hắn, cảm thấy khác hẳn với những
gì mọi người đang nghĩ.
“Đương nhiên, không thể không biết người mình đang phải giao đấu là ai, vạn
nhất có biến cố sẽ khó thể ứng đối, vẫn cần phải nỗ lực nghĩ biện pháp biết rõ
lai lịch bọn họ. Đầu To, tới đây.” Dữu Khánh đi tới bên cạnh kéo tấm bản đồ Hổ
Phách hải ra, “Chỉ trên bản đồ xem là nhà kho của bến tàu nào, chúng ta trước
tiên phải xác định người ở đó.”