Bán Tiên

Chương 1360: Làm nhiều sai nhiều (2)



Ra khỏi địa lao, Tương Hải Hoa nhìn vết thương biến dạng trên mặt tiểu sư

thúc, cất lời an ủi: “Không sao đâu, Tiết Trạch đang ở trong cung thành, với

trình độ tay nghề của hắn chắc chắn sẽ không để lại vết sẹo nào trên mặt của

ngươi. Ngươi cứ thoải mái nghỉ lại đây một đoạn thời gian đi.”

Tiểu sư thúc không muốn ở lại đây, không phải vì sợ hãi điều gì, mà vì biết rõ

kế hoạch của Dữu Khánh, nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, ngày mai

đám người Dữu Khánh sẽ chính thức đi dò xét lối vào tiên phủ, thậm chí còn có

thể trực tiếp mở ra tiên phủ.

Nếu bị kẹt lại ở nơi này, có thể sẽ có chút phiền toái, còn ở chỗ Tương Hải Hoa

thì y nắm chắc có thể thương lượng được, y lập tức cười khổ nói: “Ở lại đây, ta

có chút sợ hãi, tốt nhất là trở về dưỡng thương đi, có được không?”

Ở tại trước mặt y, Tương Hải Hoa rất dịu dàng, cô ta đằng hắng nói: “Trở về

cũng được, nhưng trước hết hãy để Tiết Trạch xử lý vết thương giúp ngươi đi.

Ngươi cũng không muốn trên mặt có sẹo đúng không?”

Tiểu sư thúc: “Ta trở thành mặt sẹo, có phải ngươi sẽ ghét bỏ ta hay không?”

“Nói gì vậy chứ? Có thể lành lặn, không phải tốt hơn ư.”

“Được, nghe lời ngươi.”

Tại cửa vào địa lao, Hướng Lan Huyên cười tươi tắn nhìn theo, trong nụ cười

chứa đầy ẩn ý.

Thủ hạ ở bên cạnh đợi một lúc rồi hỏi: “Đại hành tẩu, chúng ta rút người khỏi

địa lao này chứ?”

Hướng Lan Huyên: “Phía bên Bàng Thị thương hội có không ít người, bên

ngoài có nhiều nơi đang rất cần nhân thủ, bận rộn không thể điều chuyển, người

ở nơi đây đúng lúc có thể phát huy tác dụng. Ngươi yên tâm đi, Tương La Sách

không dám nói gì nữa, cứ việc sử dụng. Đúng rồi, không có lấy thứ gì của người

ta chứ? Có trả bình mật ong đó cho người ta không?”

Thủ hạ đáp: “Đã trả hết rồi, ngay cả ngân phiếu cũng không thiếu tờ nào. Bối

cảnh của Tương La Sách đặt tại đó, người của chúng ta không tiện tham ô thứ

gì. Hơn nữa, cũng không có thứ gì đáng giá để tham lam, chỉ là… Đại hành tẩu,

trong hũ nhỏ đó thực sự là mật ong ư? Nhìn không giống lắm.”

“Nếu cha con Tương thị đã vớt người ra ngoài, nó là thứ gì không còn quan

trọng nữa, dù là mật ong hay là độc dược, đó chỉ là một cách gọi mà thôi.”

Hướng Lan Huyên không đặt nặng, xua tay áo, đung đưa mông cảm khái rời đi,

“Thật là muốn trực tiếp giết chết cho rồi. Ài! Có một số đồ chó thực sự là càng

ngày càng biết chơi đùa, xoay lão nương vòng vòng chóng cả mặt, hoàn toàn

không hiểu được nữa rồi. Chết tiệt…”

Không biết nàng có chóng mặt hay không, nhưng thủ hạ ở phía sau thì vẻ mặt

mù mờ, thực sự bối rối mơ hồ, không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu lời

nàng nói có nghĩa gì, chỉ nhận ra được có chút cảm giác nghiến răng nghiến

lợi…

Có thể được cha con Tương thị coi là lương y, y thuật đương nhiên có điểm bất

phàm, tiểu sư thúc xem như đã được trải nghiệm.

Khi leo lên xe rời cung thành, vết thương trên mặt y đã được xử lý, được đắp

một loại thuốc mỡ màu đen trông như bùn, nhưng lại có từng đợt cảm giác mát

mẻ.

Khi xe đã lăn bánh, trong khoang xe lắc lư, y đưa tay về phía Tương Hải Hoa

yêu cầu lấy lại bọc đồ của mình, mở ra xem xét.

Tương Hải Hoa vì vậy nhắc nhở, “Xem có thiếu cái gì hay không.”

Khi tìm thấy cái hũ nhỏ, tiểu sư thúc lấy ra lắc đầu, “Không sao, cũng không có

cái gì, có thể sống là tốt rồi.”

Y mở nắp hũ ra, lập tức có mùi thơm tỏa ra, y quẹt một chút chất sền sệt hương

vị ngọt ngào nhét vào trong miệng, nuốt xuống.

Tương Hải Hoa tò mò hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Tiểu sư thúc thuận miệng trả lời: “Mật ong.”

Đây là tiên mật mà mấy người Dữu Khánh lấy ra từ Bách Hoa tiên phủ, mấy

người Dữu Khánh đã kiểm chứng rồi, nó thực sự là thánh phẩm chữa thương,

nên y đương nhiên sẽ giữ một ít trên người khi đi ra ngoài để phòng ngừa dùng

đến.

Tuy rằng vết thương trên người đã được cho thuốc, nhưng y tất nhiên càng

mong muốn mình được khỏi nhanh hơn một chút, thứ đồ tốt này nhất định sẽ

phát huy tác dụng.

Tương Hải Hoa hít một hơi, kỳ quái hỏi: “Mùi hương thật là thơm. Đây là loại

mật ong gì vậy? Sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy?”

“Được phối chế thêm thuốc, có tác dụng tẩm bổ, thích hợp sử dụng cho việc hồi

phục sau chấn thương…”

Đang thuận miệng nói dối, tiểu sư thúc đột nhiên ngây người, trông có vẻ ngơ

ngác, sững sờ nhìn chằm chằm hũ mật ong trong tay một hồi lâu không nói gì,

không biết đang nghĩ đến cái gì.

Tương Hải Hoa đẩy y một cái, hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu sư thúc cười khổ, “Quả nhiên là không làm không sai, làm nhiều sai nhiều.

Không có gì, chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều.”

Tương Hải Hoa tưởng rằng y đang nghĩ đến lần ra ngoài dạo chơi lúc trước,

không hiểu tại sao lại rơi vào kết cục như thế này, vì vậy canh cánh trong lòng,

cô ta cất lời trấn an: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, không nên suy nghĩ

nhiều, ta tin tưởng ngươi.”

Tiểu sư thúc buông tiếng thở dài, đậy kỹ lại nắp hũ nhỏ, rồi lần lượt cất các thứ

khác nhau vào người.

Khi bọn họ vừa trở về đến lối vào Tri Hải các, có một người khoác áo choàng

đen gõ vang cửa phòng của Dữu Khánh.

Cửa mở ra, Mục Ngạo Thiết nhô mặt ra nhìn, phát hiện là một người che mặt,

tức thì nghi hoặc hỏi: “Tìm ai?”

Người đến cất lên giọng nữ khàn khàn, “Làm phiền nói với Lâm Long, nói là

Tiểu cầu nhi tìm nàng, nàng tự nhiên sẽ biết ta là ai.”

“Tiểu cầu nhi?”

“Đúng, Tiểu cầu nhi.”

“Chờ chút.”

Mục Ngạo Thiết đóng cửa lại với vẻ mặt nghi hoặc, y quay vào trong nhưng

không có tìm Trùng Nhi trước tiên mà bước nhanh vào phòng Dữu Khánh,

thông báo cho hắn, sau đó hai sư huynh đệ mới cùng đi ra tìm đến trước mặt

Trùng Nhi.

Lúc này Mục Ngạo Thiết mới truyền lời, nói: “Lão Thập Lục, bên ngoài có

người tự xưng là ‘Tiểu cầu nhi’ tới tìm ngươi.”

Y và Dữu Khánh đều nhìn chằm chằm phản ứng của Trùng Nhi.

Và phản ứng của Trùng Nhi quả thực đủ mạnh, thậm chí còn trực tiếp thốt ra

một tiếng “A!”, có vẻ như bất ngờ không kịp trở tay.

Dữu Khánh hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

“Để ta ra xem trước đã.” Trùng Nhi nói xong, cúi đầu đi nhanh.

Nàng rất nhanh đã đi đến cửa vào, tay cầm lấy nắm tay cửa, do dự một lúc lâu

sau mới lấy can đảm mở cửa ra, thò nửa đầu ra ngoài dò hỏi, “Ngươi là ai?”

Giọng nói của người khoác áo choàng không còn khàn khàn nữa, “Tiểu cầu nhi,

là ta.”

Trùng Nhi vừa nghe liền biết là A Lang đại cô, tuy rằng đã có chuẩn bị tinh thần

nhưng nàng vẫn bị chấn động, thậm chí nàng còn tự hỏi có phải A Lang đại cô

bị điên rồi hay không, nơi này không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm

chằm như vậy, sao lại dám trực tiếp tìm tới cửa chứ?