Bán Tiên
Bình thường vốn rất trầm ổn, vào lúc này Gã có phần không giữ được bình tĩnh,
Gã khẩn trương hỏi, bây giờ chúng ta rời đi, sau đó các chủ chúng ta trở về
không thấy mọi người thì phải làm sao bây giờ. Hướng lan huyên, việc này dễ
thôi, chúng ta để lại dấu hiệu chỉ đường, người ở lại đây chờ là được. Chờ mấy
người Long Hành Vân trở về, ngươn dẫn bọn họ theo dấu hiệu chỉ đường để đi
tìm chúng ta là được rồi. Hoàng Tu Hùng ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại
thôi.
trong lúc nhất thời gã không tìm được lý do gì để thuyết phục mọi người ở lại.
Lúc này, Hướng Lan Huynh nghiêng đầu nói với Giữ Khánh, Để ổn thỏa, chúng
ta để lại hai loại ký hiệu chỉ đường đi. Ngay ra đó làm gì vậy, nói cho người ta
biết ký hiệu chỉ đường đi chứ. Đang ngay người sừng sốt, bây giờ Giữ Khánh
mới hiểu ra một chút, lúc chưa cần đến hai dấu hiệu chỉ đường là để phát huy
tác dụng vào lúc này sao. Mặc dù Hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc Hướng Lan
Huynh đang làm cho quỳ gì.
Nhưng biết nàng làm như vậy tất có lý do. Hán lập tức vùng tay vạch trên mặt
đất, một cái là mũi tên như móc câu thế này, một cái là như vết đốt cháy thế này.
Hoàng Tu hùng ngẩn người nhìn chằm chằm hình ảnh ký hiệu chỉ đường. Cùng
lúc này, Hương Lan Huyền nói với mục ngạo thiết, người định bỏ lại mấy người
Bách Lý Tâm sao. Mục ngạo thiết lúc này mới tỉnh ra, thật sự đã đến lúc phải
rời đi rồi, y nhanh chóng lướt đi kêu gọi mấy người Bách Lý Tâm đang canh
gác.
Thanh Ha bỏ củ đậu phộng đang ngửi trên mũi xuống, vươn vai rũi người nói, ở
đây mãi cũng chán rồi, đổi một nơi khác nhìn phong cảnh cũng tốt. Nhìn thấy
Hoàng Tu Hùng vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hình vẽ ký hiệu chỉ
đường trên mặt đất, vẻ mặt có vẻ đang suy nghĩ mông lung. Y rũi bàn chân trần
của mình tới xóa đi, Hoàng Huynh, theo ta thấy, Long Thiếu quay lại đây cũng
không cần phải tiếp tục đuổi theo nữa. Nghe ta khuyên một câu, cách cầu thám
hoa xa một chút chưa chắc đã là chuyện xấu.
Y lắc lắc đầu, ra vẻ như muốn nói lão tử đã lỡ lên tạc thuyền, không còn cách
nào khác. Sau khi Oho và So Vũ bị phế, thái độ nói chuyện của Y đối với người
của Sik-Lan các có phần lên mặt. Dữu Khánh tiếp lời, Thanh ra, đang yên đang
lành lại đi nói xấu ta làm gì chứ? Ta không có đắc tội người nhà. Thanh ra hừm
một tiếng, rồi lại đưa củ đậu phộng cuối cùng kia lên trước mũi hít lấy hít để.
Rất nhanh, Bách Lý Tâm.
tô thu tử đều quay trở về, Thanh Nha rất biết điều, thấy Minh Tăng nhắc ô ô lên,
y liền nhanh chóng đi, để nhận lấy, để ta, để đó cho ta. Y biết rõ hiện tại Minh
Tăng là ô rù lớn nhất của mình. Một nhóm người lập tức lên đường, biến mất ở
trong núi rừng. Sau một lúc ở lại một mình ngây người ra đó, Hoàng Tu Hùng
cảm thấy không yên tâm, gã lướt vào trong rừng tìm kiếm một hồi, quả như lần
lượt tìm thấy hai loại dấu hiệu chỉ đường đã thống nhất trước đó.
Gã lần theo dấu hiệu tìm đến được ký hiệu chỉ đường tiếp theo, lúc này mới
quay trở lại vị trí ban đầu. Đứng ở dưới cây, Gã thở dài, nhận ra mình dường
như không còn lựa chọn nào khác, muốn hoàn thành kế hoạch của mông phá,
Gã chỉ có thể ở lại đây một mình chờ bị bắt. Hành động của đám người đó mặc
dù nằm ngoài dự đoán của mông phá, nhưng cũng may có để lại dấu hiệu chỉ
đường có thể tìm được. Sau khi bị bắt, Gã vẫn có thể tiếp tục hoàn thành kế
hoạch của mông phá. Đang đi nhanh trong rừng
Hướng Lan huyên trợt nhất tay ra hiệu, một đám người đi theo ở phía sau lập
tức ngừng lại. Đứng ở trước một dấu hiệu chỉ đường mới tìm được, lần này
hướng Lan huyên không đi theo dấu hiệu chỉ đường mà chỉ sang một hướng
khác. Thám hoa lang ở lại một lúc, Đại Hòa Thượng, người dẫn bọn họ đi trước
theo hướng này đi. Một đám người rời đi với sự nghi hoặc, bọn họ đều đã nhận
ra có điểm khác thường.
Những ký hiệu chỉ đường nói cho Hoàng Tu Hùng biết này hoàn toàn không
phải do bọn họ để lại mà rõ ràng là do người nào đó để lại trước đó. Bọn họ chỉ
một mực đi theo những dấu hiệu chỉ đường này mà thôi. Nhưng bọn họ cũng
không khó đoán ra chúng do ai để lại, A-Lang Đại Cô không có mặt ở đây. Chờ
cho những người khác đã rời đi, hướng Lan Huyền mới nói với Dữu Khánh, lúc
trước trên đường đi người đã nhìn thấy một ngọn núi có địa hình kỳ lạ, người
còn nói ngọn núi đó nhìn hay, người nhớ nó phải không?
Người hãy đuổi theo bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến đó, không đi theo dấu hiệu
chỉ đường nữa sao. Dữu Khánh chỉ vào ký hiệu phía dưới, rồi đột nhiên thần sắc
biến đổi, dường như trật hiểu ra, mắt trận tròn hỏi, người định bán mấy người
mông phá đi sao. Hoàng Tu Hùng và dấu hiệu chỉ đường là mối nhử người cố ý
lưu lai cho đám người vân côn. Hướng Lan Huynh nở nụ cười, nhận thấy Đại
Tài Tử chính là Đại Tài Tử, đầu óc rất nhanh chí, chỉ vừa mới chuyển hướng đi
liền nhận ra được.
nàng lập tức hư lạnh nói, là mông phá bất nhân trước, nên không thể trách ta bất
nghĩa, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Dũ khánh xoay chuyển trong mắt,
kết hợp một số manh mối phát hiện ra trước đó, hắn chép miệng nói, đánh giấm,
người đã sớm có ý đổ với lão ta rồi, người đã có chủ định bán lão ta đi. Đây là
lý do lúc trước người nói giữ lão ta lại còn có ít, đúng không? Á, đang nói, hắn
trợt hết lên đau đớn, mặt meo mó biến dạng, hai chân khép lại.
kiễn đầu ngón chân lên. Hướng Lan huyên đã xuất thủ, vẫn sử dụng động tác
quen thuộc, trực tiếp chụp vào đũng quần hắn, người thô tục với ai vậy hả? Ta
cho người lên mặt phải không? Nếu, không làm cho Vân Côn tin chắc cổng tiên
phủ sẽ không mở ra nữa, làm sao có thể dẫn rụ y rời khỏi lối ra? Chúng ta làm
sao có cơ hội đi ra ngoài? Đồ lòng lang dạ thú, ta xuất lực không chịu cảm ơn
ta, lại còn dám mắng ta. Hướng Đại Hành Tẩu Anh Minh
là ta ăn nói vụn về đã nói sai lời. Ngươi, ngươi thả tay ra trước đi. Dữu Khánh
giọng nói ruôn rảy, dù sao lời cầu xin vẫn có tác dụng, cơ thể rất nhanh được thả
lỏng, ôm lấy đũng quần xoay hai vòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi, ngươi
không đi theo chúng ta sao. Hướng Lan huyên chỉ vào ký hiệu phía dưới, nói,
ngươi ngốc vậy, ta không phải đang đi theo ký hiệu chỉ đường để tìm diệp A
Lang và đầu to sao. Không tìm được họ.
Sau này bọn họ đi đâu để tìm chúng ta chứ? Ta tiện thể đi bố chí một chút.
Người đi trước đi. Ta sẽ dẫn họ đi tìm các người sau. Được.” Dữu Khánh thành
thật đồng ý, cơn đau chưa tan, hắn không dám lỗ mãng. Vì vậy hướng lan huyên
lập tức loái lên, biến mất. Dữu Khánh nhìn theo nhè nhè rằng, phát hiện loại
ngữ nhân này thực sự là đáng sợ, vẫn là câu nói kia, người nào lấy nàng người
đó không may. Giữa núi non trùng điệp bao la
Trong sơn cốc xanh tươi, suối chảy gióc rách vui tươi, nhưng Long Hành Vân
thì không vui nổi, gã ngồi ở trên một tảng đá bên dòng suối, bộ dạng dầu dĩ
không vui. Đang ngồi bên bờ suối để cho nước suối vỗ bờ bắn tung lên mặt,
mông phá trợt đứng dậy, chỉ ra xung quanh, nói, nơi này rất tốt để ẩn nấp, trên
vách đá còn có hang động có thể che mưa che gió. Nói đến đây lão ta dừng lại,
chú ý thấy tâm trạng Long Hành Vân không được tốt lắm, hỏi, sao vậy?
Long hành vân cất tiếng thở dài, nhị thúc luôn đối xử với ta rất tốt. Nhị thúc của
Gã Mong phá hơi sừng sốt, suy nghĩ một vòng mới hiểu ra là đang nói tới Ô Ô,
Gã đang ái náy vì bỏ lại Ô Ô, điều này sẽ khiến Ô Ô bị bắt. Vì vậy lão cất lời an
uỷ, việc này không có nghĩa là người vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không còn
cách nào nữa. Nếu thật sự mang theo Ô Ô cùng rời đi, kẻ ngốc cũng biết chúng
ta không phải đi tìm phượng quan vân, chúng ta căn bản đừng mong thoát thân.
Long hành vân lại cất tiếng thở dài, Gã làm sao có thể không biết lý lẽ này,
nhưng cứ nghĩ đến việc đưa Ô Ô vào miệng cọp như vậy, lương tâm Gã thực sự
khó an. Lý do duy nhất để Gã có thể tự an uỷ mình chính là lý do mà mông phá
đưa ra. Ô Ô biết sự thật về cái chết của mẫu thân Gã nhưng lại không chịu nói
cho Gã, chắc chắn có điều gì đó không thể cho người khác biết. Nếu như mình
biết rõ sự thật về cái chết của mẫu thân.
mình làm sao sẽ bị lão giả như xương khô này xúi rục chứ? A-Lang đại cô ẩn
nấp trong bụi cây dập dạp trên vách núi nín thở ngưng thần quan sát tình hình
trong sơn cốc, bà ta lặng im bất động, không dám có chút động tĩnh nào, và tạm
thời cũng chưa có ý rời đi, bởi vì bây giờ vẫn chưa thể xác định hai người mình
đang theo dõi chỉ là nghỉ chân hay đã dừng chân ở đây. Sau một lúc kín đáo
theo dõi, bà ta bỗng nhiên có cảm giác dường như có người đang nhìn mình từ
phía sau.
18:45
bà ta vụt quay đầu nhìn lại theo trực giác. Quả nhiên nhìn thấy có người đứng
sau một cây đại thụ, đó là một nữ nhân, nàng ta đang lộ ra nửa người nhìn chầm
chầm vào mình. Sau khi nhìn thấy rõ người đó, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm,
người tới không phải ai khác, chính là hướng Lan huyên. Hướng Lan huyên sờ
sờ đầu to trên bờ vai mình, sau đó vẫy vẫy tay với A-Lan đại cô. A-Lan đại cô
lặng lẽ lùi ra sau, hai người đứng dưới gốc cây thì thầm một lúc.
Sau đó hướng lan huyên nhẹ nhàng tiến tới, trốn ở trên vách núi quan sát phía
dưới một hồi. Nàng nhìn thấy mông phá và lòng hành vân bay vào trong một
hang động trên vách đá, trong lòng đại khái đã xác định được, nên lặng lẽ rút
lui. Hai người lại gặp mặt thì thầm một lúc, sau đó hướng lan huyên dẫn à lang
đại cô rời đi, còn đầu to được nàng dặn rò thêm một chút rồi để đầu to ở tại đây
tiếp tục theo dõi.