Bán Tiên

Chương 759: Hỏa công



Đầu To bay lượn trong không trung, nhanh nhẹn và linh loạt luồn lách xuyên

qua đám dây leo vung vẩy quấy nhiễu, miệng phun ra những đốm lửa để tấn,

cảnh này trông rất quen thuộc.

Biến cố đột nhiên xuất hiện phía dưới rõ ràng cũng gây ảnh hưởng đến Đầu To,

nó hơi tạm dừng phun ra tia lửa, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục tấn công.

Nó không ngừng phun ra những đốm lửa, nhưng dường như không gây ảnh

hưởng gì cho Đằng yêu. Tuy vậy nó vẫn duy trì tấn công, bay lượn lập lòe như

ẩn như hiện trong đám tà khí ùn ùn như mây vờn gió nổi, dũng cảm vô cùng.

Xích sắt gắn vào trên vách đá xung quanh cũng lách cách rung động, tiếng mặt

đất bị xốc lên ầm ầm vang vọng dưới khe núi.

Tà khí dâng lên tràn ra bốn phía cũng theo những khe nứt trong lòng đất ùn ùn

tuôn ra.

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm không thể đứng yên trên mặt đất

liền dồn dập phi thân lên trên những sợi xích sắt, chân đạp một sợi, tay giữ một

sợi, thân thể cũng không ngừng nhấp nhô lay động theo. Bọn họ ở trên đó nhìn

Dữu Khánh đứng một mình phía dưới khống chế gió nổi mây vần.

Rầm! một tảng đá thật lớn bị nhấc lên khỏi mặt đất, đang đứng ở bên trên, Dữu

Khánh không thể không bay lên trên một sợi xích sắt thô to, nhưng đồ vật nắm

trong lòng bàn tay không ngừng cuồn cuộn hút vào tà khí.

Thứ hắn cầm trong tay không phải thứ gì khác, chính là vật mà hắn đeo ở trên

cổ kia.

“A…”

Độ Nương vẫn tiếp tục kêu gào đau đớn, đồ vật khổng lồ lật tung mặt đất cuối

cùng đã lộ ra ngoài, chính là bộ rễ ẩn giấu tại dưới đất của bà ta, quy mô của bộ

rễ phải lớn gấp trăm lần phần thân của nó.

Vô số rễ cây vung vẩy giống như những cái chân cái tay, trợ giúp những rễ cây

khác chui ra khỏi lòng đất, cùng với tà khí dày đặc cuồn cuộn, hình ảnh này

trông cực kỳ tà tính, thậm chí khiến người ta có cảm giác ghê tởm.

Đồ vật khổng lồ vừa chui ra khỏi lòng đất, những sợi xích sắt xuyên qua thân

thể nó liền buông lỏng ra rất nhiều, cảnh tượng này khiến cho mấy sư huynh đệ

sợ hãi không ít.

Từ trên thân thể nó lần nữa mọc ra lượng lớn xúc tu dây leo, chúng nhanh

chóng vươn ra xung quanh, chụp tới đám xích sắt ở khắp nơi, dường như đang

dốc hết sức lực để kéo ra.

Những cái xích sắt bị kéo giựt không ngừng phát ra âm vang leng keng, trên

vách núi đá ở hai bên bắt đầu xuất hiện một số vết rạn, bắt đầu có những khối

đá lớn ầm ầm rơi xuống.

Nhìn tình hình này, sư huynh đệ mấy người đã hiểu Đằng yêu định làm gì, nó

muốn thoát khỏi xiềng xích nơi đây.

Tình hình lôi kéo này giằng co một lúc, nhìn thấy xiềng xích kéo không ra

được, thân thể khổng lồ của Đằng yêu đột nhiên tung người lên, lấy thân thể

làm trục, xoay chuyển quấn xích sắt vào, sau đó dùng đông đảo cành nhánh làm

cánh tay, tiếp tục thuận thế lôi kéo, tiếp tục từng chút một cuốn chặt xích sắt

quanh thân, muốn dùng hết sức toàn thân để kéo đứt xiềng xích trói buộc mình.

Những sợi xích sắt liên tục phát ra âm thanh ma sát.

Phựt! Một âm thanh giựt đứt vang lên, ngay sau đó là tiếng xích sắt nặng nề

leng keng, rầm rầm nện xuống.

Sau đó không chỉ một sợi mà hết sợi này đến sợi khác bắt đầu đứt rời. Những

sợi bị đứt đầu tiên đều là những sợi xích sắt tương đối lâu năm, bởi vì xích sắt

dưới chân bị giựt đứt, sư huynh đệ mấy người bị ép buộc phải nhảy sang xích

sắt khác để đừng chân.

Vị trí đầu xích sắt, nơi đâm sâu vào vách đá, những tảng đá lớn bể ra, ầm ầm rơi

xuống.

Phía dưới, một nơi mà mấy sư huynh đệ không nhìn thấy, có một đoạn vách đá

xuất hiện rạn nứt một dải lớn, sụp đổ xuống, kéo theo cả vách đá đều run rẩy

chấn động.

Bỗng nhiên, tình trạng cẳng thẳng đến cực hạn ở khắp nơi chợt buông lỏng

xuống, cảm giác hồi hộp chấn động như trời đất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào

cũng biến mất.

Mấy người không biết có phải vì tà khí vốn đang dâng trào cuồn cuộn trở nên

dần dần suy yếu đi hay không.

Tà khí phần phật như gió xoáy quả xác thực yếu đi rất nhanh, lốc xoáy to lớn

biến thành lốc xoáy nhỏ, sau đó nhỏ đến mức giống như một luồng mây, tuôn ra

từ bên trong thân thể khổng lồ của Đằng yêu, cuồn cuộn không ngừng bị hút

vào trong mặt dây chuyền nằm trên bàn tay Dữu Khánh.

Tà khí cuồn cuộn này dường như là nguồn gốc của sức mạnh mà Đằng yêu đột

nhiên bộc phát ra, khi nguồn gốc của lực lượng bị hút mất, Đằng yêu rõ ràng trở

nên suy yếu.

Một nơi khác xuất hiện thay đổi chính là khuôn mặt của Đằng yêu. Những sợi

chỉ màu đen phủ đầy trên khuôn mặt dữ tợn và kinh khủng của bà ta đang rất

nhanh rút về trong cơ thể, giống như những con rắn thật nhỏ bị kinh sợ trốn về

trong sào huyệt.

Khuôn mặt bà ta dần dần biến trở về dáng vẻ lúc ban đầu khi mới gặp gỡ đám

người Dữu Khánh.

Khi một làn tà khí cuối cùng bị hút ra khỏi cơ thể bà ta, gương mặt bà ta trở lại

vẻ hiền lành như trước, chỉ là, trông có vẻ vô cùng suy nhược. Bởi vì có những

nhánh dây leo vươn rộng ra quấn lấy những xích sắt ở xung quanh mới giúp cho

thân thể khổng lồ của bà ta không bị rơi về lại hố to ở bên dưới.

Dữu Khánh đeo chiếc vòng trở về trên cổ.

Độ Nương từ trên cao nhìn, suy yếu hỏi: “Đó là thứ gì?”

Bà ta quả thực rất muốn biết được đó rốt cuộc là thứ gì, thứ gì lại có thể nhanh

chóng rút sạch được tà khí mà bà ta tích góp trong cơ thể nhiều năm như vậy, và

bản thân bà ta cũng không thể kiểm soát được tà khí trong cơ thể tiết ra ngoài.

Loại cảm giác đó giống như là tử thần đi tới, khiến lòng bà ta tràn đầy sợ hãi,

chỉ muốn chạy trốn.

Chính Dữu Khánh cũng không biết thứ trong vòng cổ là cái gì, làm sao nói cho

bà ta biết được? Cho dù biết rõ cũng sẽ không nói. Hắn vung kiếm lên, hô to,

“Chém bà ta!”

Mấy người lập tức ùa lên, nhảy tới vung kiếm cuồng chém.

“Ai!” Độ Nương thở dài một tiếng nho nhỏ, không tiếp tục phản kháng nữa, có

lẽ đã không còn sức lực phản kháng.

Khuôn mặt bà ta biến mất khỏi thân cây. Thân cây bị bọn hắn rất nhanh chém

đứt, nhưng khi chém đến rễ cây thì phát hiện thấy với tu vi của bọn họ, dùng

đao kiếm chém thì chỉ tạo ra được một vết cắt sâu ba tấc mà thôi, nó rất cứng

cỏi.

Nếu tiếp tục theo tốc độ này, thật sự không biết đến lúc nào mới có thể tách rời

đồ vật khổng lồ này ra, lúc nào mới có thể chân chính giết chết được Đằng yêu

này, trước bình minh có làm được không?

Dữu Khánh ngừng tay, cầm Huỳnh thạch chiếu rọi khắp nơi, không biết Đầu To

đã đi đâu, liền cất tiếng gọi, “Đầu To.”

Đang nằm trên một sợi xích sắt, Đầu To vù một tiếng bay xuống, rơi tại trên vai

hắn, quay đầu nhìn hắn.

Dữu Khánh chỉ chỉ vào lỗ thủng nơi xích sắt xỏ xuyên qua gốc Đằng yêu, “Nhìn

xem có thể đốt chết cháy bà ta hay không.”

Có thể nói ra lời này, đó chính là muốn đuổi tận giết tuyệt, không muốn để cho

bí mật bị tiết lộ ra ngoài. Đầu To lập tức lắc mình bay đi, theo xích sắt chui vào

trong lỗ thủng đó.

Đám người Nam Trúc Y vẫn đang vung kiếm chém chém chặt chặt bỗng nhận

thấy đồ vật khổng lồ này có dị thường, bọn họ dồn dập lắc mình trở về trên xích

sắt.

Toàn bộ những xích sắt có liên quan đều ầm ầm rung động, bởi vì bộ rễ Đằng

yêu lơ lững giữa trời đang rung động.

Rất nhanh, khuôn mặt của Đằng yêu Độ Nương lại hiện lên trên gốc cây, đau

đớn kêu lên thảm thiết: “Là thứ gì, đó là thứ gì, bảo nó đi ra đi, bảo nó đi ra

đi…”

Bà ta có thể nhận thấy được, ngọn lửa đang đốt cháy trong cơ thể mình không

phải là lửa bình thường, ngọn lửa đó rất có tác dụng khắc chế yêu thể của bà ta,

nơi bị đốt cháy chỗ không ngờ mất đi năng lực kiểm soát, khiến cho bà ta muốn

ở bên trong dùng áp lực ép nát nó cũng không được.

Càng đáng sợ hơn nữa chính là sức mạnh đốt cháy này có thể khắc chế bà ta, nó

đang theo kinh lạc trong bản thể của bà ta lan tràn ra khắp toàn thân, trừ khi bà

ta tự đoạn sinh cơ.

Nỗi sợ hãi vô bờ, cơn đau đớn dữ dội khiến bà ta không ngừng cất lời cầu xin.

Nhưng đám người Dữu Khánh ở một bên nhìn xem thờ ơ lạnh nhạt, không chỉ

không đồng cảm, mỗi người cầm kiếm trong tay còn có vẻ hưng phấn, có thể

nhận ra được phương thức tấn công từ bên trong Đằng yêu của Đầu To hiệu quả

tốt hơn hẳn so với cách dùng cứng của bọn hắn.

“Đầu To quá giỏi!” Nam Trúc thậm chí còn kích động hét lên.

Mục Ngạo Thiết nhịn không được quay đầu lại thoáng nhìn gã, nhớ tới hình ảnh

lão Thất nhét Đầu To vào trong bát đá.

Đối với Đằng yêu mà nói, cơn đau đớn này ập tới rất dữ dội và không thể chịu

đựng được, đám dây leo quấn tại bốn phương tám hướng một lần nữa bộc phát

ra lực lượng giống như giãy giụa hấp hối, lại lần nữa lôi kéo những sợi xích sắt

rung động kẽo kẹt.

Đột nhiên, mấy sợi xích sắt đang bị lôi kéo chợt rầm rầm buông lỏng xuống,

nhưng không giống như đã bị kéo đứt.

Vách đá chấn động run rẩy trong bóng tối cuối cùng mất đi cân đối, ầm ầm sụp

đổ xuống, chắn ngang toàn bộ hẻm núi. Chỉ tưởng tượng cũng có thể biết được

thanh thế đó, bụi mù ầm ầm tuôn ra khỏi hẻm núi, cũng tràn về hai đầu hẻm núi.

Trong một căn phòng tại lối vào Linh cốc, Hướng Lan Huyên cùng Triệu Đăng

Tử và mấy vị trưởng lão Côn Linh sơn đang mật đàm với nhau, đám người Tần

Phó Quân, Nhan Dược trông chừng ở bên ngoài. Động tĩnh to lớn khiến đám

người trong phòng ào ạt lắc mình lao ra, đứng ở bên ngoài nhìn về phía Linh

cốc.

Lúc trước không ngừng truyền đến âm thanh đánh nhau, bọn họ đều không đặt

nặng, bởi vì Hướng Lan Huyên nói không sao.

Theo Hướng Lan Huyên, còn có âm thanh đánh nhau chứng tỏ mấy tên đó còn

chưa bị chết.

Bây giờ đột nhiên xảy ra động tĩnh kinh thiên động địa như thế, mấy người

thoáng nhìn nhau, rồi tất cả đều dồn dập tung người bay về phía đó.

Bay đến trên vực sâu trước tiên chính là Hướng Lan Huyên. Nàng ta trực tiếp

nhào thẳng xuống, hai tay áo vung lên, kình khí cường đại dọn dẹp xung quanh,

bụi bặm cuồn cuộn bị cuốn về hai bên hẻm núi, lập tức nhìn thấy trong vực sâu

xuất hiện một vật tỏa sáng màu đỏ.

Đám người Triệu Đăng Tử theo sau, nhào xuống cũng đã nhìn thấy được.

Một nhóm người trước sau lần lượt hạ xuống, nhìn thấy đám người Dữu Khánh

mỗi người đều co ro, sợ hãi, người đầy bụi đất, không biết đã làm ra chuyện gì.

Bộ dạng bốn người hiện tại kỳ thực rất chật vật, quần áo tả tơi, vừa rồi lại bị bụi

bặm mù mịt bao trùm.

Tại trước lúc Dữu Khánh lấy ra vòng cổ để hấp thu tà khí, bọn hắn là đang bị

Đằng yêu làm cho hoảng sợ lúng túng, thiếu một chút đã bị Đằng yêu tiêu diệt,

một chân của Nam Trúc đã bị gai dây leo đâm xuyên qua.

Trên thân bốn người hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương.

Hướng Lan Huyên chỉ thoáng quét mắt liếc nhìn bọn hắn, thấy mấy người đều

không có vấn đề gì lớn liền không quan tâm tới nữa, trọng điểm là bị đồ vật

khổng lồ bị xích sắt khóa lại treo lơ lửng trong không trung thu hút.

Có thể nhận ra được đây là một gốc rễ cây khổng lồ, quay nhìn hố đất phía

dưới, đều có thể đoán được là Đằng yêu sinh tồn nhiều năm dưới đáy vực này.

Trọng điểm là không biết rõ ánh sáng đỏ tỏa ra từ trong bộ gốc rễ cây này là

chuyện gì xảy ra.

Mở lớn pháp nhãn nhìn kỹ phía dưới, mới phát hiện được những tia sáng đỏ trải

rộng trên bộ rễ cây là kinh lạc của bản thân nó.

Kinh lạc của bản thân nó tại sao lại phát sáng? Hơn nữa cường độ sáng còn

càng ngày càng cao.

Dữu Khánh thì đang quan sát đám nhân sự cấp cao của Côn Linh sơn cùng đi

theo tới, âm thầm kinh nghi, Hướng đại hành tẩu và đám người này tại sao lại

có vẻ như bình an vô sự chứ?

Hắn nhìn thấy được Tần Phó Quân đã khôi phục tự do, không khỏi liếc mắt nhìn

Mục Ngạo Thiết, hắn nhớ mình đã dặn dò giao người cho Mục Ngạo Thiết, đến

cùng đã xảy ra chuyện gì hắn cũng chưa kịp hỏi.

“Cứu cứu ta… Tha mạng…”

Cái đầu đang đau đớn trên gốc cây cất tiếng rên rỉ cầu xin, lời cầu xin đứt

quãng, bị cơn đau hành hạ đến nỗi không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Thấy tình trạng này, sắc mặt Triệu đăng Tử trở nên âm trầm lạnh lẽo, ông ta biết

rõ lúc trước mình đã bị Đằng yêu này che mắt.

Hướng Lan Huyên quay đầu lại nhìn về phía mấy sư huynh đệ với bộ dạng vô

cùng chật vật, trầm giọng hỏi: “Các ngươi đã làm gì với bà ta?”

Dữu Khánh yếu yếu đáp một câu, “Hỏa công a.”

Hỏa công? Một đám người mới tới lập tức quan sát khắp nơi xung quanh gốc

Đằng yêu đang bị treo lơ lửng, không nhìn thấy nguồn lửa cháy ở nơi nào.

Hướng Lan Huyên không khách khí chất vấn, “Hỏa công từ đâu?”

Dữu Khánh ấp úng nói: “Nhét lửa vào trong bụng bà ta.”

Là như vậy sao? Một đám người thậm chí lướt tới xoay quanh Đằng yêu đi một

vòng, nhưng vẫn không thể nhìn ra được là đã dùng thuật pháp gì.

Cũng chỉ một chút thời gian như thế, cái đầu đang vặn vẹo của Đằng yêu đã

ngừng giãy giụa nhưng vẫn duy trì vẻ mặt đau đớn, âm thanh rên rỉ yếu ớt cũng

hoàn toàn ngừng bặt. Càng quan trọng là, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy

được uy lực của hỏa công.

Toàn bộ gốc rễ cây treo lơ lửng tỏa ra ánh sáng đỏ, nóng rực, giống như là một

cục than lớn cháy đỏ, ngọn lửa cũng đã xuất hiện ra bên ngoài, lửa hừng hực

thiêu đốt. Một đồ vật khổng lồ như thế này lại có thể đốt cháy từ bên trong đốt

ra, một đám người thỉnh thoảng liếc nhìn đám người Dữu Khánh.

Tần Phó Quân đột nhiên lên tiếng: “Chưởng môn, bọn họ cũng đã giết đệ tử

Côn Linh sơn chúng ta.”

Đám người Dữu Khánh nhìn qua, nhìn thấy cô ta đang chỉ vào bọn hắn, lập tức

đều trở nên căng thẳng, dựa vào chút thực lực của bọn hắn làm sao có thể chống

lại Côn Linh sơn, lúc này bọn hắn liền khẩn trương nhìn về phía Hướng Lan

Huyên, nữ nhân này đã đồng ý, chỉ cần có thể mở ra phong ấn lối vào sẽ bỏ qua

cho bọn hắn.

Nào ngờ Chưởng môn Triệu Đăng Tử của Côn Linh sơn bình tĩnh nói: “Biết rồi,

tông môn sẽ xử lý.”

Rõ ràng là một câu nói cho có.

Tần Phó Quân dường như còn muốn nói gì đó, nhưng sư phụ Vạn Lý Thu của

cô ta đã đưa tay làm động tác ngăn cản, ra hiệu cho cô ta đừng nói tiếp nữa.

Đừng nói tới cô ta, ngay cả đám người Nhan Dược cũng kinh nghi bất định nhìn

cảnh này, không biết là có ý gì.

Đột nhiên, âm thanh ầm ầm vang lên, ánh lửa bắn tung ra bốn phía.

Có lẽ là bởi vì trọng lượng của xích sắt đè nặng, gốc cây cháy đỏ rực đột nhiên

vỡ ra, củi lửa bay loạn xạ, đám người ở xung quanh vội vàng phất tay áo thi

pháp ngăn cản.

Trong đám lửa bắn tung ra, có một đốm sáng bay về phía Dữu Khánh, lửa tắt,

trực tiếp rơi lên trên bờ vai Dữu Khánh, chính là Đầu To.

Dữu Khánh quay đầu liếc nhìn Đầu To trên bờ vai mình, hơi chút thở phào nhẹ

nhõm, vừa rồi vẫn còn đang lo lắng sẽ bị những người này phát hiện là do Đầu

To phóng hỏa.

Đương nhiên, hiện tại hắn càng lo lắng không biết Côn Linh sơn sẽ làm gì với

bọn hắn, bởi vì câu nói kia của Tần Phó Quân.

Lượng lớn than lửa vỡ ra, rơi xuống hố lớn phía dưới. Những sợi xích sắt thoát

khỏi sự kiềm giữ của đám gốc rễ cây lay động không ngừng, khu vực bị bám

giữ lúc trước đã bị nung đỏ rực, ánh lửa đung đưa đốt cháy đám dây leo kéo dài

xung quanh