Bán Tiên
Diệu Thanh Đường.
Bách Lý Tâm khoác áo choàng đen mũ trùm phủ đầu che mặt ngẩng đầu nhìn
ba chữ lớn trên chiêu bài của cửa hàng, trong mắt hơi toát lên vẻ tò mò.
Nàng cõng một cái hộp gỗ dài, bên trong đặt cung và tên của mình.
Thực sự là công cụ của Đại tiễn sư quá thu hút sự chú ý, mà bọn hắn thì không
muốn để cho người ta chú ý tới mình.
Ở một bên, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng khoác áo choàng đen, trải
qua một khoảng thời gian lặn lội đường xa, cuối cùng bọn hắn đã về tới U Giác
Phụ.
Người của Côn Linh sơn không trực tiếp đưa bọn hắn về đến U Giác Phụ, chỉ
đưa bọn hắn ra khỏi phạm vi của Côn Linh sơn mà thôi, bọn hắn phải tự lo
quãng đường còn lại.
Trong quá trình đưa tiễn, Côn Linh sơn đã có một phen dặn dò, nói chính là
trước khi sự việc xảy ra, mấy sư huynh đệ đã rời khỏi Côn Linh sơn, cùng đi
theo Tần Phó Quân du sơn ngoạn thủy rồi, bất kể là ai hỏi tới đều phải khăng
khăng khẳng định không biết tại Côn Linh sơn xảy ra chuyện gì.
Lời đã nói đến mức độ như vậy, sư huynh đệ mấy người làm sao có thể không
biết đó là có ý gì.
Điều này làm cho bọn hắn rất kinh ngạc và nghi hoặc, đã có rất nhiều người
phải chết trong chuyện này, đặc biệt là còn có rất nhiều nhân viên của Đại
Nghiệp ty cũng bị chết, việc như vậy có thể giấu giếm được sao?
Nhưng phải xử lý loại chuyện này như thế nào hiển nhiên không tới phiên bọn
hắn quan tâm, cấp độ của bọn hắn quá thấp, không ai nói cho bọn hắn biết rốt
cuộc là chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn chỉ biết rằng mình nên làm như thế nào.
Về phần Bách Lý Tâm, nàng ta nói rằng mình đã rời bỏ sư môn, chưa có nơi
nào để đi, vì vậy Nam Trúc bày ra thái độ rất có trách nhiệm, nhiệt tình mời
nàng đến U Giác phụ cùng bọn hắn.
Muốn đưa nữ nhân này về nhà, đương nhiên phải thuyết phục được hai vị sư đệ
đồng ý.
Mục Ngạo Thiết phản đối dữ dội, làm sao có khả năng đưa một nữ nhân không
biết rõ ràng mục đích như vậy về Diệu Thanh Đường, lão Thất có thích cũng vô
dụng.”
Sự việc đã đến một bước này, chỉ cần Dữu Khánh cũng phản đối, Nam Trúc căn
bản không còn cách nào khác nữa, nhưng thái độ của Dữu Khánh có phần lấp
lửng, không bày tỏ ý kiến, có vẻ sao cũng được, vì vậy thái độ của Nam Trúc
lập tức trở nên quyết liệt, cũng không nói lý lẽ gì với Mục Ngạo Thiết nữa, trực
tiếp dùng tư cách sư huynh của mình để đè ép y.
Mục Ngạo Thiết ăn nói vụng về, nói không thắng Nam Trúc, liền lén lút tìm
Dữu Khánh, hỏi xem rốt cuộc thì ý hắn như thế nào?
Dữu Khánh nói rằng, nữ nhân này đã biết rõ chuyện tiên phủ, nếu như không
giết chết nàng ta thì việc để cho nàng ta tự do rời đi không phải là hành động
sáng suốt, giữ lại bên cạnh quan sát cũng không phải là chuyện xấu.
Một cây làm chẳng nên non, Mục Ngạo Thiết còn có thể làm sao bây giờ? Vì
vậy, người cứ như vậy được đưa về tới.
“Công tử!”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết vừa mới tiến vào cửa hàng, tiếng reo vui mừng
của Trùng Nhi liền vang lên từ bên trong.
Ngoài cửa, Nam Trúc tươi cười hớn hở đưa tay mời Bách Lý Tâm, “Không sao,
vào đi, cứ coi như nhà của mình.”
Một nhóm người đi vào trong, mỗi người trở về phòng của mình.
Nam Trúc bận rộn giúp Bách Lý Tâm sắp xếp chỗ ở, sai khiến Trùng Nhi như là
hạ nhân vậy. Trùng Nhi thì bận rộn làm việc và cũng không có phàn nàn gì, ai
bảo hắn là tiểu sư đệ.”
Ở trong viện, khi Dữu Khánh đi qua bên cạnh, Cao Vân Tiết ngăn hắn lại, hất
hất cằm về phía bên Nam Trúc, “Nữ nhân đó là ai vậy?”
Nhìn thấy mấy sư đệ đã bình an trở về, ông ta ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm,
vốn định tìm tới đối tượng phù hợp nhất để hỏi thăm tình hình về chuyến đi này,
nào ngờ Nam Trúc cứ quanh quẩn bên cạnh một nữ nhân xa lạ, làm cho ông ta
cảm thấy không tiện.
Dữu Khánh: “Lão Thất cứ muốn đưa về, ông tự đi hỏi lão Thất đi.”
Hắn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Nam Trúc, sau đó quay trái quay phải,
hết nhìn đông tới nhìn tây hỏi, “Đại hắc đâu?”
Cao Vân Tiết: “Trong phòng, đang xách gậy ép Tiểu Hắc viết chữ, vừa mới bắt
từ bên ngoài về không bao lâu.”
Dữu Khánh cười ha hả, “Vẫn còn lén chạy ra ngoài chơi sao?”
Cao Vân Tiết than thở, “Trong thời gian các ngươi đi vắng, đã đánh gãy hai cây
gậy rồi.”
Dữu Khánh bùi ngùi, lắc đầu, xoay người rời đi.
Cao Vân Tiết vốn muốn hỏi xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra lần này, nhưng
mà mối quan hệ giữa hai người vốn không tốt, lời nói đã đến bên môi lại không
thể nói ra miệng, miệng Mục Ngạo Thiết lại tương đối vụng về, ông ta suy nghĩ
một chút, cuối cùng đành chờ khi Cao mập mạp xong việc rồi nói tiếp, dù sao
thì ông ta cũng muốn hỏi luôn về nữ nhân đó.
Khoảng một canh giờ sau, mọi người Diệu Thanh Đường cuối cùng tụ tập lại
với nhau, tập trung tại trong phòng của Ngô Hắc, nói chuyện về chuyến đi lần
này.
Bách Lý Tâm đương nhiên không có tư cách để tham gia một cuộc tụ họp riêng
tư như vậy, nàng ta được bố trí ở trong tiểu viện có hai người Một Mắt Tiểu
Đông và Tiểu Tây kia ở lại kia. Mấy người bên này cũng hướng dẫn cho Tiểu
Đông và Tiểu Tây giám thị Bách Lý Tâm.
Tiểu Hắc cũng bị đuổi ra ngoài, bảo nó đi tìm Bách Lý Tâm chơi, Nam Trúc có
mang quà về cho nó, cho dù chỉ là một túi kẹo mạch nha giá rẻ, nhưng cũng dỗ
dành cho Tiểu Hắc vui vẻ vô cùng, hô to “Mập mạp thúc là tốt nhất”, rồi vô
cùng vui vẻ rời đi quấn quít lấy Bách Lý Tâm.
Những người khác không còn ai có quà cho Tiểu Hắc.
Nghe kể Dữu Khánh vậy mà đoạt được hạng nhất Triêu Dương đại hội lần này,
Nhị sư huynh Cao Vân Tiết rất kinh ngạc, lúc này mới nhận ra rằng lão Thập
Ngũ bây giờ quả thực đã không phải ngày xưa nữa rồi.
Nghe kể về quá trình nguy hiểm khi xâm nhập vào tiên phủ của Bách Hoa tiên
tử thì ông ta trong vô thức giựt đứt mấy sợi râu, vừa cảm thấy sợ hãi với quá
trình kinh tâm động phách đó, vừa thấy luyến tiếc vì mình đã bỏ lỡ cơ hội kiến
thức những trải nghiệm tuyệt vời như vậy.
Ông ta cũng rất muốn đi, nhưng mà mấy vị sư đệ lại không chịu dẫn ông ta theo
chơi đùa.
Sau khi kể lại xong toàn bộ hành trình, Dữu Khánh cuối cùng đưa tay về phía
Nam Trúc, “Vật lấy được trong đó đâu? Lấy ra xem.”
Lúc trước, trên đường đi bởi vì có mặt Bách Lý Tâm, không tiện lấy đồ ra
nghiên cứu, bây giờ đã trở về tới nơi, đương nhiên phải xem xét kỹ càng.
Nam Trúc lập tức cảnh giác nói: “Đó đều là đồ của ta.”
Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, có phần hối hận lúc trước không nên lập ra quy
tắc này, bây giờ chỉ có thể không vui nói: “Không ai lấy đồ của ngươi, bảo
ngươi lấy ra cho mọi nhìn xem.”
Thấy mọi người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, Nam Trúc không tình
nguyện mà nói một tiếng, “Chờ.”
Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Một nhóm người chờ đợi một hồi khá lâu, mới thấy Nam Trúc cầm một bao bố
quay trở lại, có thể thấy được lúc trước tên mập này đã đam đồ vật giấu đi.
Ngồi trở lại giữa mọi người, Nam Trúc trước tiên từ trong bao bố lấy ra một tấm
mộc bài màu đen, bên trên điêu khắc một con quái điểu có ba cái chân.
Hai người Dữu, Mục vừa nhìn liền biết đây là tấm eo bài Ong chúa đeo trên thắt
lưng, vậy mà lại bị tên béo này lấy đi rồi, cho đến bây giờ, hai người vẫn không
biết phải nói gì với tên mập này mới được.
Nam Trúc nặn ra vẻ mặt tươi cười, chủ động trước tiên đưa cho Ngô Hắc, “Đại
Hắc, xem hoài mà không hiểu, ngươi nhìn xem có thể nhìn ra được kết quả hay
không?”
Lúc đó gã sở dĩ mạo hiểm lén ăn trộm tấm eo bài này từ trên người Ong chúa, là
vì cảm thấy thứ này có thể được Ong chúa tùy thân mang theo, khẳng định
không đơn giản. Trên đường đi, gã đã âm thầm lấy ra xem xét mấy lần, nhưng
hoàn toàn không nhận ra được bất kỳ kết quả gì. Nghĩ tới lai lịch của Ngô Hắc,
hiện tại gã ký thác hi vọng vào ông ta.
Ngô Hắc cầm tấm thẻ bài trong tay, lật qua lật lại quan sát một hồi, còn đưa lên
trước mũi ngửi, thi pháp điều tra, sau đó còn cong tay búng vào làm vang lên
một tràng âm thanh cong cong, âm thanh có phần giống tiếng kim loại. Ông ta
hơi chút suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Nhìn giống như mộc bài, kỳ thực không
phải kim cũng không phải mộc, cũng không phải là ngọc thạch.”
Nam Trúc: “Đúng rồi, ta cũng không làm rõ được đây là chất liệu gì.”
Ngô Hắc: “Giống như là xương.”
Nam Trúc kinh ngạc, “Xương sao? Ta đã dùng kiếm thử qua, ngay cả một vết
xước cũng rất khó tạo ra, xương mà có thể cứng như vậy ư?”.
Ngô Hắc: “Ta cũng không thể khẳng định, chỉ là có cảm giác mùi vị trên tấm
thẻ bài này giống như mùi của xương.”
Nam Trúc lập tức vươn tay cầm lại tấm thẻ bài, rồi cũng đặt ở trước mũi ngửi
ngửi, sau khi ngửi một hồi, gã nói: “Hình như là có mùi gì đó, rất nhạt, gần như
không ngửi thấy, đó là mùi của xương cốt sao?”
Ngô Hắc: “Khi còn bé, ở trong hoang dã không có thứ gì chơi đùa, phụ thân
thường nhặt một chút xương động vật trên sa mạc, cầm về làm đồ chơi, chơi với
xương cốt lâu ngày, ta liền có chút ấn tượng với đặc điểm và mùi vị của chúng,
chỉ là cảm giác, ta cũng không chắc chắn.”
Nam Trúc nâng nâng tấm thẻ bài trên một tay, hỏi: “Còn có cách nói nào khác
không? Ví dụ như có từng nghe nói gì tới về tác dụng của tấm thẻ bài này hay
không?
Ngô Hắc lắc đầu: “Chưa từng nghe tới, tuy nhiên, về con quái điểu ba chân trên
tấm thẻ bài này… Khi còn bé ta dường như đã nghe phụ thân nhắc tới, phụ thân
nói từng nhìn thấy con chim ba chân ra vào tiên phủ, nói là Người đưa tin gì đó
của tiên nhân, nếu ta nhớ không lầm, nó gọi là ‘Thanh điểu’, không biết có phải
là chỉ con chim trên tấm thẻ bài này hay không.”
“Người đưa tin? Thanh điểu?” Dữu Khánh lẩm bẩm lặp lại, rồi đưa tay giành
lấy tấm thẻ bài vào trong tay để quan sát. Hắn cũng lật qua lật lại quan sát nhiều
lần, đập đập ngửi ngửi, cuối cùng cũng không thể nhìn ra được kết quả gì, hắn
không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nếu là đúng, khắc Người đưa tin lên thẻ bài thượng
là để làm gì?”
Ngô Hắc buông hai tay, biểu thị không biết.
Cao lão Nhị vươn tay cầm lấy thẻ bài, sau khi xem xong, lẩm bẩm: “Con chim
này dường như là ‘Tam túc ô’.”
Khi ông ta nói ra lời này, ánh mắt mọi người nhất tề quay nhìn chằm chằm vào
ông ta.
Cao lão Nhị nhìn thấy phản ứng của mọi người, biết rõ mọi người đã hiểu lầm,
lập tức giải thích: “Ta cũng không biết, chỉ là lúc trước qua lại với chưởng quỹ
của cửa hàng khác, trong lúc tán gẫu chuyện thiên hạ, nói đến chuyện buôn bán
tránh giẫm đạp vào hố, từng nói đến một loại quái điểu ba chân, gọi là ‘Tam túc
ô’. Ta thấy con chim trên tấm thẻ bài này lông đen, cũng có ba chân, cảm thấy
giống mô tả, cụ thể có phải hay không thì ta cũng không biết, ta chưa từng nhìn
thấy.”
Dữu Khánh: “Vậy về sau ngươi tìm cách âm thầm hỏi xem.”
Cao lão Nhị gật gật đầu.
Mục Ngạo Thiết lại đưa tay lấy thẻ bài nhìn xem.
Nam Trúc dõi đôi mắt trông mong chờ đợi, sau khi đã lấy lại tấm thẻ bài kia, cất
đi, gã mới tiếp tục lấy quả hắc hồ lô ra, giải thích với mọi người: “Sau khi giải
quyết được xong Đằng yêu, ta cảm thấy trong hồ lô này khẳng định không phải
là bản mạng linh phách gì đó mà bà ta nói. Trên đường đi, nhịn không được ta
đã mở ra một lỗ thủng để kiểm tra, nào ngờ vừa đục thủng, lập tức liền có lục
quang bốc lên, không biết bên trong là cái gì, khiến cho ta không dám hành
động lỗ mãng, dù sao trên đường đi cũng không thuận tiện. Hơn nữa, lục quang
đó đã tự động bịt kín lỗ thủng lại.”
Vì vậy, hồ lô lại được mọi người chuyền tay nhau để kiểm tra. Mọi người có thể
cảm giác được bên trong chứa chất lỏng gì đó, hơn nữa khi để sát vào thì có thể
ngửi được trên hồ lô có một mùi thơm thực vật như thấm vào gan ruột.
“Nếu dùng mùi vị để nhận biết, nó không giống là thứ gì không tốt.” Cao lão
Nhị cất lời lẩm bẩm rồi trả lại cho Nam Trúc.
Dữu Khánh không kiên nhẫn nữa, “Lão Thất, đừng có giữ mãi không bỏ, không
quản là thứ gì, mở ra nhìn xem rồi tính tiếp.”
Hắn đưa ra đề nghị này, mọi người đều biểu hiện đồng ý.
Nam Trúc một cây làm chẳng nên non, trước áp lực của mọi người, gã phải rút
kiếm ra, mũi kiếm đặt tại trên miệng hồ lô, bắt đầu cắt nó giống như xưa vậy.
Mặc dù có ý làm cẩn thận, nhưng trong thời gian ngắn không thể cắt ra được
cũng là sự thực, mọi người đều có thể nhận ra được lớp vỏ ngoài của Hắc hồ lô
này tương đối cứng rắn.
Thật sự vất vả mới cắt ra được, vừa lấy mũi kiếm ra, mọi người lập tức nhìn
thấy từ bên trong chảy ra chất lỏng màu lục phát sáng, mùi thơm thực vật thấm
gan thấm ruột nồng đậm hơn tỏa ra. Mọi người lại lần nữa chuyền tay nhau thay
phiên quan sát Hắc hồ lô này.
Nhìn thấy chất lỏng màu lục phát sáng dần dần biến đen, chậm rãi lấp kín vết
cắt, Dữu Khánh giống như chợt nghĩ đến gì đó, di một tiếng, “Lục quang này
nhìn có cảm giác quen mắt a?”
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào hắn.
Dữu Khánh đưa tay lấy lại hồ lô, rút kiếm gạt chất đông kết màu đen ra khỏi vết
cắt đã sắp khép kín của Hồ lô, nhìn chằm chằm vào lục quang lần nữa tỏa ra,
quan sát một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu, “Ta đã nghĩ ra rồi, hình như là loại
lục quang bốc lên trên tay nữ Phong yêu kia.”
Nam Trúc hoài nghi, “Lục quang bốc lên trên tay nữ Phong yêu sao, là thứ gì,
tai sao ta không nhìn thấy?” Nói xong, gã quay sang nhìn Mục Ngạo Thiết, hỏi:
“Lão Cửu, ngươi có nhìn thấy không?”
Mục Ngạo Thiết lắc đầu.
Dữu Khánh thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức phản ứng lại, xùy một tiếng,
“Khi cô ta khiến cho Hoàn Ngọc Sơn phải tự chặt đứt một cánh tay, các ngươi
đang bị khống chế, có khả năng không nhìn thấy rõ. Lúc đó, nữ Phong yêu từng
trong chớp mắt tự cắt hai ngón tay làm cái giá để đánh một luồng lục quang vào
trong lòng bàn tay Hoàn Ngọc Sơn, kết quả khiến cho Hoàn Ngọc Sơn phải tự
chặt đứt một cánh tay, có cảm giác tương tự như lục quang này.”
Nam Trúc vẫn còn hoài nghi, “Nếu nói như thế, dùng để đánh đánh giết giết là
rất khó khăn, vậy bảo bối mà Đằng yêu quanh co lòng vòng khát khao có được
này chỉ có tác dụng này sao?”
Ít nhất, gã là không thể chấp nhận được bảo bối mà mình lấy được lại chỉ có tác
dụng không đáng gì như vậy.
Dữu Khánh trầm ngâm suy tư, rồi nói ra: “Lúc đó, cánh tay cụt của Hoàn Ngọc
Sơn hình như có thay đổi khác thường…”
Lời nói ngừng bặt, trong vẻ mặt của hắn rõ ràng có xúc động, hắn bỗng nhiên
đứng dậy, sải bước rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đã cầm
hồ lô chạy đi.
Nam Trúc lập tức khẩn trương, nhanh chóng đuổi theo.
Những người khác không biết có chuyện gì, tự nhiên cũng đi ra ngoài theo.
Đi ra bên ngoài mới nhìn thấy Dữu Khánh đang ở trong sân nhìn quanh nhìn
quất, không biết đang tìm cái gì.
“Ngươi làm gì vậy?” Nam Trúc nghi hoặc hỏi, tay vươn ra muốn lấy lại Hắc hồ
lô của mình.
Ánh mắt Dữu Khánh khóa chặt cây tiên đào ở giữa đại viện, hắn hất tay lão
Thất ra, bước nhanh tới dưới cây đào, lại lần nữa gạt mở chất ngưng kết màu
đen nơi vết cắt trên miệng hồ lô ra, nghiêng vết cắt về phía rễ cây.
Dưới sự thi pháp khống chế của hắn, một chút lục quang nhỏ giọt xuống, rơi lên
trên rễ cây, mùi thơm thực vật phả vào mặt.
Chỉ một chút, Dữu Khánh không dùng nhiều, sau đó hắn nhìn chằm chằm quan
sát.
Mọi người tiến tới vây quanh, nhìn thấy điểm lục quang đó khi chạm vào rễ cây
thì tốc độ thấm vào trong rễ cực nhanh, giống như một giọt nước rơi vào trong
đất cát, chớp mắt liền biến mất, có thể thấy nó có mức độ phù hợp với thực vật
rất không tầm thường.
Trong lúc mọi người đang quay mặt nhìn nhau, bỗng nhiên đều vô thức mà lui
về sau mấy bước, bởi vì cảm thấy dưới chân giống như có vật sống gì đó đang
chui rúc, mặt đất xung quanh dưới gốc cây xuất hiện những vết rạn nứt. Càng
khiến cho bọn hắn trợn mắt há mồm chính là, vỏ cây đào cũng đang rạn nứt ra,
thân cây đang phát triển to lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lá cây cũng giống như được được chất dinh dưỡng nào đó vô cùng màu mỡ tẩm
bổ, chỉ trong chốc lát liền trở nên xanh tươi mơn mởn… Thân cây thô to lên gần
như gấp đôi rồi mới ngừng phát triển tiếp, tán cây cũng mở rộng ra hơn phân
nửa, chỉ là, chiều cao thì không cao hơn bao nhiêu.
Khi mà bọn hắn vừa mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cho rằng đột biến đã
kết thúc thì bỗng nhiên phát hiện thấy trên cành cây lại xuất hiện biến đổi khác,
trên đó vậy mà lại bắt đầu mọc ra nụ hoa, tiếp đó phát triển với tốc độ rất rõ
ràng, nở hoa rồi cuối cùng kết trái.
Quả đào cũng lớn lên với tốc độ có thể nhìn thấy, cho đến khi chín hẳn mới thôi
Từng quả tiên đào cực lớn, bên trong rải đầy những kinh lạc tà khí, treo đầy
khắp cành khắp cây.
Đến đây, đột biến dường như mới thực sự kết thúc.
Mọi người sững sờ nhìn chằm chằm cây tiên đào trước mặt, ngây người một hồi
lâu, sau khi nhận thấy quả thực không còn biến đổi nào nữa, từng người mới
bình phục lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin
nổi.
Cuối cùng mọi người lại quay nhìn chằm chằm vào Hắc hồ lô trong tay Dữu
Khánh, tất cả đều kinh ngạc và chấn động.
Mới chỉ một giọt a, đã đủ khiến cho cây tiên đào trồng rất lâu vẫn không có
phản ứng gì lớn lên một nửa, còn đơm hoa kết trái. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra
trong chốc lát, thực sự chỉ có hai chữ “Thần tốc” mới có thể hình dung được.
Bảo vật này tuyệt không phải Nhân gian có thể có, là Tiên vật chân chính.
Nam Trúc đột nhiên di chuyển, đưa tay đoạt lại Hắc hồ lô, ôm vào trong lòng,
cười ngây ngô như tên ngốc.
Tất cả đều nhìn gã chằm chằm, ánh mắt đó không biết có phải là ao ước hay
không, nhưng mọi người đều biết Nam béo quả thực đã kiếm được một trân bảo
hiếm có.
Ánh mắt Dữu Khánh quay trở lại trên cây đào, “Thảo nào Đằng yêu một mực
khát khao có được nó, xem ra thứ này có lợi ích rất lớn đối với Đằng yêu.”
Ngô Hắc ngẩng đầu nhìn huỳnh quang bay tới bay lui trong không trung, cất lời
nhắc nhở: “Nơi đây đột nhiên xuất hiện biến dị như thế, sẽ không bị phát hiện
đi?”
Dữu Khánh cũng ngẩng đầu nhìn, “Nếu không chú ý, chắc hẳn sẽ không phát
hiện? Đám phi trùng này còn có thể mật báo hay sao?”
Ngô Hắc: “Cây đào này đột nhiên mọc ra đầy quả, người ta nhìn không ra được
sao?”
Cao lão Nhị gật đầu, “Gần đây không buôn bán nữa, từ chối tất cả khách tới đi.”
Ngô Hắc quay đầu nhìn ông ta, “Không có tiền, sang năm làm sao gọm được
mười triệu? Ta không thể tiếp tục cho các ngươi thêm tiền.”
Ông ta cũng không biết mình quan tâm đến tiền từ lúc nào mình.
Dữu Khánh đột nhiên đưa tay vào trong người tìm tòi, cuối cùng móc ra một
đống ngân phiếu, đưa cho Cao lão Nhị, “Mười triệu, nếu bên kia mở miệng hỏi
thì đưa đi.”
Cao lão Nhị cầm vào trong tay, đếm, đếm xong phát hiện thấy không sai, kinh
ngạc hỏi: “Lấy ở đâu vậy?”
Dữu Khánh: “Vị Vương phi kia cho, tình cảm trước đây đều kết thúc theo
khoản tiền này, bảo chúng ta không nên tiếp tục dính líu đến nàng nữa. Người ta
sợ ảnh hưởng không tốt.”
Nghe nói như thế, không ít người tại lập tức biểu hiện ra vẻ mặt khác nhau, đều
nhớ lại bóng hình xinh đẹp quanh quẩn ở đây, sau đó hóa thành những tiếng thở
dài.
“Quả đào!”
Đột nhiên, Tiểu Hắc xuất hiện từ một bên sân cất lên tiếng hét to, cậu ta khiêng
cây gậy nhìn tới đây tự nhiên liền phát hiện thấy dị thường, kích động chạy ào
tới dưới cây đào, sử dụng cả tay và chân để leo lên, muốn hái đào xuống.
Ngô Hắc vội vàng xuất thủ, một tay bịt miệng cậu ta lại bắt trở về, trực tiếp trấn
áp không cho động tay động chân.
Ở tiểu viện một bên, Bách Lý Tâm cũng xuất hiện, nàng ta cũng nhìn thấy được
sự khác thường của cây đào, thêm cả Tiểu Đông và Tiểu Tây nhô lên ở phía sau
tường viện, bọn họ đều cho rằng mình bị hoa mắt.
Tiếp theo, vì để che giấu bí mật, một hồi trấn an là không tránh được.
Có một câu nói là vui quá hóa buồn, đối với Nam Trúc mà nói, đại khái chính là
như thế.
Mới có được bảo vật tiên gia, đang vô cùng hưng phấn, nào ngờ mới chỉ qua
mấy ngày gã đã phải nằm xuống, đứng dậy không nổi, ngay cả động đậy cũng
không được, đau đến chết đi sống lại, là do xương cổ biến dị gây ra.
Về phương diện này, đã có bài học Dữu Khánh lúc trước, mọi người đều biết
nên xử lý như thế nào, dù sao Nam Trúc ít nhất cũng sẽ nằm xuống mấy ngày,
tránh không được phải chịu mấy ngày đau khổ.
Việc này cũng chứng minh được một chuyện, nước suối dưới gốc thần thụ kia
quả thực không liên quan gì đến Thiên tuyền hay Nhân tuyền, sư huynh đệ mấy
người chỉ ngâm vô ích.
Cũng bởi vì việc này, Dữu Khánh cảm thấy có chuyện mà nếu như không giải
quyết rõ ràng, hắn rất có lỗi với lão Thất.
Một ngày nào đó, thừa dịp mọi người căn bản đều đã đi ra ngoài, hắn tìm đến
Bách Lý Tâm.
Ở tại trong chòi nghỉ, nhìn Dữu Khánh do do dự dự, có vẻ như không biết nên
mở miệng như thế nào, Bách Lý Tâm trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì sao?
Dữu Khánh âm thầm cắn răng, nỗ lực mở miệng hỏi: “Còn nhớ rõ chuyện trúng
nọc ong, dùng mật giải độc ở trong sơn động không?”
Vừa nói tới việc này, gương mặt Bách Lý Tâm không khỏi hiện lên nét ửng
hồng, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Đã mở miệng ra rồi, Dữu Khánh cũng không còn dè dặt nữa, “Đêm đó mơ mơ
hồ hồ, cứ như nằm mơ, rồi dường như đã xảy ra chút chuyện không nên xảy ra.
Sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy hẳn không phải mộng, nhưng ta không biết đối
phương là ai, chỉ nhìn thấy ba người các ngươi đều ở ngoài hang động. Ngươi
hiểu ý của ta không?”
Bách Lý Tâm nhìn hiểu ánh mắt của hắn, cuống quýt xua tay nói: “Không phải
ta, thật sự không phải là ta. Mật ong không ảnh hưởng nhiều đến ta, ta vẫn tỉnh
táo.
Dữu Khánh nghĩ đến việc nàng không bị nọc ong ảnh hưởng quá lớn, đoán rằng
có liên quan đến việc từng uống nước do Đầu To nấu, lập tức hỏi: “Đó là người
nào?”
Bách Lý Tâm lần nữa xua tay, “Ta cũng không biết rõ lắm.”
Dữu Khánh hoài nghi hỏi: “Ngươi là người duy nhất trong số chúng ta còn tỉnh
táo, ngươi trông chừng ở đó, mà không biết sao?”
Bách Lý Tâm dở khóc dở cười, nói: “Chính là vì lúc đó ta tỉnh táo, nên ta làm
sao có thể ở một bên nhìn xem cho được, dù sao… Dù sao…”
“Dù sao cái gì?”
“Dù sao thì đến hơn nửa đêm các ngươi vẫn một mực quấn quít. Ta thực xấu hổ
với động tĩnh đó, vì vậy ta tránh ra xa một chút, cho nên không biết rõ được
người ngươi đang nói là ai. Sự việc liên quan đến sự trong sạch của người phụ
nữ, ta cũng không thể suy đoán là ai.”
Thực ra, người mà nàng nghi ngờ là Hướng Lan Huyên, nếu không được Hướng
Lan Huyên giúp đỡ, mấy người làm sao có thể thoát thân trở về đây, Hướng Lan
Huyên vì sao phải giúp đỡ?
Nhưng Dữu Khánh thì không nghĩ như vậy, lúc trước hắn đã có hỏi Hướng Lan
Huyên, đã loại trừ Hướng Lan Huyên, bây giờ lại loại trừ Bách Lý Tâm, vậy có
thể suy nghĩ biết được người đêm đó là ai rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ Tần Phó Quân muốn đẩy bọn hắn vào chỗ chết, Dữu Khánh
Cười khổ, cũng được, như vậy sẽ không phải cảm thấy mắc nợ nữa.
Hắn như trút được gánh nặng, đứng dậy rời đi, quan trọng nhất là không cần
phải lo lắng về việc có lỗi với lão Thất, lúc này trong lòng thực sự thấy thoải
mái.
Đồng thời cũng thấy bối rối, nếu sớm mở miệng hỏi thì đã không cần phải dẫn
nữ nhân này về đây, bây giờ phải làm thế nào?