Bán Tiên

Chương 766: Sâm Kỳ Lân



Gió trút ra vù vù, thổi tay áo của bốn người tung bay lên, cũng thổi tung bay y

phục của rất nhiều người

Hai bên hang động cũng là hai bên con đường phía trước, có rất nhiều người

hoặc nằm hoặc ngồi, rải ra ngồi lác đác hai bên đường, giống như tên ăn mày,

nhưng cách ăn mặc lại không phải là ăn mày, có một số người trên thân còn có

vết thương, nhì như dã thú trốn vào trong một góc liếm láp vết thương.

Bên đường có một nhà hàng, nhà hàng này được đục vào trong tảng đá để tạo

ra.

Tại Khối Lũy thành này, không phải ai cũng có thể đào móc tảng đá để tạo ra

không gian, nếu chưa được cho phép là không thể tùy ý đục đẽo. Lỡ như một

tảng đá nào đó gánh không nổi tải trọng phía trên, vậy thì rất dễ xảy ra đại sự,

không chừng còn ảnh hưởng đến toàn bộ Khối Lũy thành

Khi đám người Dữu Khánh đi qua cửa vào nhà hàng, bọn hắn tranh thủ liếc

nhìn vào bên trong, phát hiện thấy trong đó căn bản không có khách, người làm

rảnh rỗi, nhàm chán ngồi tựa vào bàn ngủ gục.

Đi tới cuối đường lại có hai khe hở tảng đá, là hai con đường, chia ra hai bên

trái phải.

Bên trong Khối Lũy thành, thực ra không có con đường nào theo đúng nghĩa

đen, đều là những hành lang giữa các khe hở tảng đá. Vì vậy, có rất ít con

đường dài thẳng tắp, phải quẹo qua quẹo lại rất nhiều, nói đây là mê cung cũng

không quá đáng. Nhưng nó cũng không giống mê cung, bởi vì có rất nhiều lối ra

ngoài.

Những người không quen đường, quả thực rất dễ dàng bị lạc ở nơi đây.

Bọn hắn dù sao cũng là người mới đến, vì để mở mang kiến thức, mấy người

liền tùy tiện chọn một con đường, đi sâu vào, chính bọn hắn cũng không biết

mình sẽ đi đến nơi nào.

Dọc theo đường đi có nơi ánh đèn sáng trưng, có nơi mù mờ chật hẹp, nơi có

không gian càng lớn càng sáng ngời.

Không bao lâu sau, đám người Dữu Khánh đi tới một chỗ có không gian rộng

lớn, mái góc nhọn tam giác nghiêng chếch lên cao mấy chục trượng so với mặt

đất, bên trên khảm Huỳnh thạch để chiếu sáng.

Dùng để chiếu sáng còn có cả những chiếc đèn lồng ở xung quanh, và có cả

những tấm gương để phản chiếu ánh lửa, ban ngày những tấm gương đó còn có

thể phản xạ ánh nắng.

Bên trong Khối Lũy thành có không ít nơi đều sử dụng gương để phản xạ chiếu

sáng.

Vừa bước vào nơi này liền cảm thấy trong không gian này tương đối náo nhiệt,

ngoại trừ một số người qua lại ra, còn có một đám người đang tụ tập nói chuyện

với nhau rất rôm rả, không biết đang nói cái gì.

Xung quanh cũng có mấy cái cửa hàng, tất cả đều được đục mở vào trong cự

thạch, ngoài cửa treo những chiếc đèn lồng xinh đẹp.

Tất cả những cửa hàng bên trong Khối Lũy thành đều thuộc về người của phủ

thành chủ, không có bất kỳ cửa hàng hay căn phòng nào thuộc sở hữu của người

ngoài. Cũng có thể nói rằng, toàn bộ Khối Lũy thành này đều là tài sản của tư

nhân, ngoại trừ một số ít nơi mà chủ nhân đặc biệt tặng cho.

Trên đường đi dạo, đám người Dữu Khánh nhận thấy rằng giống như những gì

bọn hắn đã thấy trước đó, trong các cửa hàng căn bản không có khách hàng nào,

tất cả đều vắng vẽ quạnh quẽ, người ở bên ngoài không phải là đi qua đi lại thì

chính là ngồi hoặc nằm ở trong góc giống như tên ăn mày.

Vẫn là câu nói kia, giá cả khách sạn và cửa hàng tại nơi này không phải người

bình thường có thể gánh nổi, đa số người muốn nghỉ chân trong Khối Lũy thành

đều là như vậy.

Trong đám người tụ tập nói chuyện rôm rả, một người đàn ông râu ria xồm

xoàm đang dõng dạc nói chuyện chợt chuyển hướng ánh mắt quan sát đám

người Dữu Khánh, vừa nhìn thấy bộ dạng hết nhìn đông tới nhìn tây của mấy

người Dữu Khánh, liền biết là người mới đến lần đầu.

Người đàn ông râu ria lập tức tách đám người ra, bước tới, trực tiếp chặn tại

phía trước đám người Dữu Khánh, hỏi: “Mấy vị bằng hữu mới tới sao?”

Sư huynh đệ mấy người lập tức sinh ra cảnh giác, Nam Trúc hỏi: “Có vấn đề gì

sao?”

Người đàn ông râu ria cười ha hả, nói: “Đâu có vấn đề gì đâu? Chỉ là nhìn thấy

chư vị giống như mới tới đây lần đầu, trông dáng vẻ cũng không giống như tới

du ngoạn, ta muốn chỉ cho chư vị bằng hữu một con đường sáng.”

Nam Trúc hoài nghi hỏi: “Đường sáng gì?”

Người đàn ông râu ria nói: “Người tới nơi này, chỉ cần không phải tới du ngoạn,

vậy thì đều là tới kiếm tiền. Tình hình Thiên Tích sơn này như thế nào, mọi

người đều biết rõ ràng, nếu muốn một mình xông pha phát tài tại nơi đây, mức

độ nguy hiểm rất cao, chỉ có đoàn kết mới là lựa chọn tốt nhất.”

Y nhấc tay chỉ chỉ vào hình vẽ con bò cạp uy vũ khí phách trên cổ áo của mình,

“Tại hạ Tào Định Côn, là Tam đương gia của Hạt Tử bang. May mắn gặp được

mấy vị bằng hữu tại đây, ta chân tâm thành ý mời mấy vị gia nhập vào tệ phái.

Mọi người cùng nhau phát tài!”

Nghe được lời này, sư huynh đệ mấy người tức thì quay mặt nhìn nhau, còn có

chuyện như vậy nữa sao, bang phái gì đây, nghe tên rất là dung tục, gặp người

liền lôi kéo gia nhập sao?

Sư huynh đệ mấy người liền nảy lòng cảnh giác, ý nghĩ đầu tiên chính là liên

tưởng tới chuyện Kiều Thư Nhi, nghi ngờ có người cố ý tiếp cận bọn hắn.

Nam Trúc lập tức cất lời thăm dò: “Ngươi ngay cả chúng ta là ai cũng không

biết, liền dám lôi kéo chúng ta nhập bọn, không sợ chúng ta có ý đồ gây rối

sao?”

Tào Định Côn cười ha hả nói: “Không quan trọng là ai, có qua lại lui tới tự

nhiên sẽ quen biết. Đều tới đây kiếm tiền, có lòng dạ gây rối cũng không thể

gây rối được gì, chẳng phải đều là vì tiền thôi sao, mọi người cùng nhau gây rối,

cùng nhau kiếm tiền.”

Nói như vậy là sao chứ? Dữu Khánh lập tức lên tiếng từ chối: “Ngươi không sợ

chúng ta, nhưng chúng ta sợ các ngươi. Hảo ý của các hạ, chúng ta tâm lĩnh.

Mọi người vẫn không nên xen lẫn với nhau cho phiền phức.”

Tào Định Côn xua tay, “Bằng hữu, nếu như quả thật là tới đây kiếm tiền, vậy thì

không nên vội vàng từ chối.” Dứt lời y nhìn nhìn xung quanh, sau đó tiến sát tới

trước mặt mấy người một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Tệ phái phát hiện thấy

manh mối về ‘Sâm Kỳ Lân’ tại trong Thiên Tích sơn này. Hiện tại đang thiếu

nhân thủ, chỉ cần lấy được, tất cả người tham dự đều sẽ có phần.”

Sâm Kỳ Lân? Toàn bộ đám người Dữu Khánh đều kinh ngạc.

Mặc dù chưa từng nghe nói tới loại này, nhưng với nhân sâm, một khi thứ này

gắn với tên động vật, vậy có nghĩa là nó có thể di chuyển, chứng tỏ nó đã thành

tinh. Nếu loại này được gọi là “Sâm Kỳ Lân”, vậy có nghĩa là cây sâm này đã

hóa thành hình dáng Kỳ Lân, không thông nhân đạo, nhưng tại nhân duyên tế

hội đã thông vào Kỳ Lân chi đạo.

Nhân là cái gì? Là phàm phu tục tử.

Kỳ Lân là cái gì? Chính là thần thú.

Tại trên thế gian này, Tinh linh cây cỏ tiếp xúc với con người tự nhiên là tương

đối dễ dàng một chút, cũng càng dễ dàng thông nhân đạo.

Có thể thông Thần thú chi đạo, e rằng cũng chỉ có tại một nơi có liên quan với

tiên gia như nơi này mới có thể có được đại cơ duyên như vậy.

Các loại thực vật cực kỳ khó thông linh, huống chi còn thành tinh hóa hình, hơn

nữa hóa hình còn là nhân sâm, một loại trứ danh về dược tính, có lẽ giá trị dược

tính của nó đã không thể dùng linh thảo để hình dung, e rằng đã đạt tới cấp bậc

tiên thảo rồi, không chừng còn có thể sinh da mọc thịt cho xương cốt người

chết.

Thực sự không thể biết được nó có thể giá trị bao nhiêu tiền, nhưng nhất định là

giá trên trời, một cây duy nhất chắc chắn cũng đắt giá hơn rất nhiều so với cây

Tiên đào bọn hắn lấy ra bán lúc trước.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, sư huynh đệ mấy người lại cảm thấy lời này của

đối phương quá bốc phét, có được manh mối như vậy lại có thể tùy tiện tìm

người phô trương sao? Chẳng khác gì muốn chết.

Nhận ra được mấy người này không tin, Tào Định Côn cũng không trông chờ

vào việc tùy tiện lôi kéo liền có thể kéo người ta nhập bọn. Đầu tiên, y lấy ra

một xấp giấy từ trong tay áo, rút ra bốn tờ, ngay tại trước mặt bốn người xé một

tờ ra làm đôi, đưa cho Nam Trúc một nửa, mình giữ lại một nửa.

Sau đó lại lần lượt xé ba tờ khác, chia cho Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và

Bách Lý Tâm, mỗi người nửa tờ.

Trên mỗi tờ giấy đều có một cái chữ “Tào”, bây giờ bốn cái chữ “Tào” đều bị

xé đôi ra.

Sau khi cất bốn nửa tờ giấy, y nói: “Yên tâm, việc này không miễn cưỡng các

vị, cũng không miễn cưỡng được. Nếu như chư vị có hứng thú gia nhập vào bản

phái để cùng nhau phát tài, sáng mai, qua giữa giờ Mão, tới cửa số 18 phía đông

gặp mặt. Các vị có thể dùng nửa tờ giấy trên tay làm tín vật chắp nối, chỉ cần tín

vật khớp với nhau là có thể gia nhập.”

Sư huynh đệ mấy người đồng loạt cúi đầu nhìn chằm chằm nửa chữ “Tào” trên

tay, đều có cùng một ý nghĩ, cảm thấy loại tín vật và phương thức gia nhập này

thực sự là tương đối sơ sài.

Lúc nãy sư huynh đệ ba người còn hoài nghi là có người đang cố ý tiếp cận bọn

hắn, bây giờ có phần xấu hổ với ý nghĩ đó của mình, còn có kiểu tiếp cận ngốc

nghếch như vậy sao? Chỉ sợ ngay cả một tên ngốc cũng lừa không được.

“Trong tệ phái, tới đi tự do, xong việc muốn rời khỏi thì có thể rời khỏi bất kỳ

lúc nào. Cũng không cần phải lo lắng sau khi đắc thủ sẽ phân chia không đồng

đều, phân chia như thế nào, phân chia bao nhiêu, đều sẽ nói rõ ràng cho mọi

người biết trước. Nếu ai nuốt lời, toàn bộ tệ phái sẽ cùng xử lý người đó.

Mặt khác cũng phải nhắc nhở chư vị một chút, nếu trên người chư vị có nhiều

tiền, muốn một mực ở lại trong Khối Lũy thành tự nhiên không có vấn đề.

Nhưng nếu như trong túi eo hẹp, phải ở tại ngoài thành, mà muốn có được thu

hoạch tại Thiên Tích sơn này, thì phải đoàn kết lại mới dễ đặt chân. Đến lúc đó

mọi người sẽ cùng phân chia nhau người đề phòng, người canh gác, nếu gặp

phải nguy hiểm, người nhiều, có thể cùng xông lên.

Tào mỗ lời dừng tại đây. Chư vị cứ chậm rãi cân nhắc. Ta còn có chút việc phía

bên kia, không phụng bồi nữa.”

Tào Định Côn nói xong chắp tay chào, rồi lập tức sải bước rời đi, quay trở lại

trong đám người nói chuyện rôm rã đó.

Sư huynh đệ mấy người lần nữa quay mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không

biết có nên vứt bỏ “Tín vật” trên tay hay không.

Dữu Khánh đang định cất tiếng kêu gọi mọi người đi tiếp, ánh mắt chợt liếc

thấy một người làm đứng tại cửa vào nhà hàng bên cạnh, người làm đứng tựa

khung cửa, một tay cầm hạt dưa, một tay kia thành thạo đưa lên miệng bóc vỏ,

như cười như không nhìn mấy người bọn hắn, rõ ràng là đang xem trò vui.

Dữu Khánh lập tức đi đến, đứng ở dưới bậc cấp chắp tay hỏi: “Xin thỉnh giáo

một chút, có phải huynh đài nhận biết người của hạt Tử bang vừa rồi hay không

vậy!?

Thái độ rất lịch sự, cho dù người ta là người làm thì cũng chính là người của

Khối Lũy thành, là người của địa đầu xà, mình mới đến không thể đắc tội.

Người ăn hạt dưa không nóng không lạnh nói: “Ra ra vào vào trong Khối Lũy

thành này, ít nhất cũng có hơn trăm cái môn phái, ta làm sao nhận biết hết.”

Hơn trăm cái? Mấy người Nam Trúc vừa đi theo đến gần đây, nghe vậy thì sửng

sốt, thực sự là lần đầu tiên nghe nói tới.

Cũng không thể trách bọn hắn kiến thức nông cạn, trong Tu Hành giới có rất

nhiều thứ, nhiều chuyện, chỉ riêng Khối Lũy thành này đã có hàng ngàn hàng

vạn chuyện, làm sao có thể biết hết mọi chuyện. Đương nhiên, bọn hắn quả thực

cũng không phải là loại người kiến thức uyên bác.

Nhưng cũng không khó để hiểu được là chuyện gì xảy ra, kết hợp với lời Tào

Định Côn đã nói, chắc hẳn đều là vì kết đội cùng nhau hành động tại Thiên Tích

sơn này.

Ngay sau đó, người làm lại cất lời trêu chọc: “Hạt Tử bang đó không phải là lại

lấy ‘sâm Kỳ Lân’ ra để dụ dỗ các ngươi gia nhập đi?”

Vừa nghe lời này, mấy người liền hiểu rõ, vị này khẳng định nhận biết Tào Định

Côn.

Mà ở phía bên kia, Tào Định Côn đứng nói chuyện trong đám người liếc mắt

nhìn về phía bên này mấy lần, nhìn thấy bọn hắn và người làm thỉnh thoảng

nhìn về phía y, liền biết không thể trông chờ đám người Dữu Khánh nhập bọn

nữa rồi.

Dữu Khánh lập tức gật đầu đáp: “Huynh đài minh giám, quả thực như vậy,

chẳng lẽ ‘Sâm Kỳ Lân’ là giả sao?”

Người làm cười ha hả nói: “Giả thì không giả, truyền thuyết về ‘sâm Kỳ Lân’

đã lan truyền tại Thiên Tích sơn được nhiều năm rồi, có không ít người từng

gặp được. Nếu ai có thể tìm được, tùy tiện hiến cho vị chí tôn nào đó, ắt sẽ có

trọng thưởng. Đời này có thể không cần phải làm gì nữa, trực tiếp dưỡng lão

cũng được rồi.”

Vậy mà lại là thật sự, sư huynh đệ mấy người nghe nói vậy đôi mắt sáng lên.

Sau khi nói thêm mấy lời khách sáo, bọn họ mới cáo từ rời đi.

Sau khi đi xa một chút, Nam Trúc nhịn không được chắt lưỡi mấy tiếng, “Thảo

nào lại có nhiều người như vậy mạo hiểm đến nơi hỗn loạn này để kiếm tiền.

Thì ra là còn có loại bảo bối mà bọn ta chưa từng nghe nói tới này. Mọi người

đều nói cầu phú quý trong nguy hiểm, thực sự không sai a.”

Dữu Khánh cũng cất lời thổn thức, “Không đến không biết, có một số việc

chính là như vậy, quả thực được thêm kiến thức.”

Người làm đứng tại cửa nhà hàng cắn hạt dưa nhìn theo mấy người rời đi, khịt

mũi xì một tiếng, ý mỉa mai rất rõ.

Một người làm đang lau bàn phía sau cửa đi ra tới cửa, vung vẩy chiếc khăn,

chậc chậc nói: “Lúc trước Hạt Tử bang đánh nhau với người khác, tử thương

nặng nề, đây là nóng lòng muốn kéo người đi báo thù đi. Mấy tên này chưa chắc

đã bị lừa, ngươi vậy mà lại lắm miệng chen vào mấy câu làm gì. Người ta

không oán không cừu với ngươi, cần gì phải lừa người ta.”

Người làm cắn hạt dưa nói: “Việc này sao có thể nói là lừa chứ, kẻ ngốc cũng

có thể nhận ra được Hạt Tử bang có vấn đề. Nếu như bọn họ không có lòng

tham, tự nhiên sẽ không có việc gì, nếu như thật sự nôn nóng mê tiền, đầu óc u

mê, đoán chừng cũng sẽ không tiếp tục chi tiền vào thành. Mấy tên quỷ nghèo,

chết thì chết đi, cũng không có tổn thất gì đối với Khối Lũy thành của chúng

ta.”