Bán Tiên

Chương 771: Nhị đương gia



Cùng đi theo đám bang chúng Hạt Tử bang một đường lao nhanh, Dữu Khánh

và Mục Ngạo Thiết không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, tấm khăn che phủ

sự thần bí của Thiên Tích sơn dần dần được vén lên trong tầm mắt bọn hắn.

Còn có những người khác vừa mới gia nhập vào Hạt Tử bang cũng có phản ứng

tương tự như bọn hắn, về cơ bản đều là phản ứng mà chỉ những người mới đến

mới có.

Những nơi mọi người đi qua, các loại địa hình đều biểu biện ra các loại hình

thái và sắc thái ngạc nhiên cổ quái khác nhau, có núi đá giống như Khối Lũy

thành, cũng có bãi đá lộn xộn đen ngòm, còn có những đống sắt thép phế liệu

ngổn ngang bị gỉ sét ăn mòn chồng chất như núi, cũng có không ít rừng sâu núi

thẳm mọc đầy đại thụ che trời.

Có những pho tượng thần bí to lớn như ngọn núi, lớn đến mức không thể chở đi,

bị năm tháng vô tận bào mòn, khuôn mặt mơ hồ không rõ.

Có những vật điêu khắc bằng đá to lớn như ngọn núi bị vỡ vụn sứt mẻ, cũng có

những đồ vật kim loại to như núi bị vùi lấp một nửa.

Có cự mâu cắm nghiêng vào đất, có những cột đá to lớn lộn xộn đan xen vào

nhau.

Có những vách đá cao do những tảng đá khổng lồ nứt vỡ tạo thành, cũng có

những vực sâu không biết bị vật gì cắt ra trên mặt đất, hậu nhân bắt những sợi

xích sắt kéo ngang qua vực sâu để làm cầu đi, bên dưới gió lạnh vù vù thổi.

Con người đi xuyên qua trong khu vực địa hình phức tạp như vậy nhìn nhỏ bé

như con kiến, ngước nhìn khắp nơi, cẩn thận dò xét trên dưới, đôi khi bước đi

trong u ám và nơm nớp lo sợ.

Có nơi cây cối mọc um tùm, có nơi không một ngọn cỏ, có nơi chỉ có rêu xanh

mọc lên len lỏi giữa những khe hở, góc cạnh.

Cũng có dòng suối và hồ nước, thậm chí còn có cả núi tuyết, ở một nơi tại trong

sa mạc này mà nói, đây quả thực là chuyện khó thể tin nổi.

Nhưng nhìn từ tổng thể, Thiên Tích sơn quả thực là một ốc đảo trong vùng sa

mạc mênh mông, có quá nhiều thứ chồng chất lên nhau, dẫn đến địa thế quá

cao, hình thành một khu vực giống như cao nguyên, thời tiết tại nơi này cũng có

sự thay đổi khác với sa mạc.

Có một số nơi, thời tiết thậm chí trở nên quỷ dị, mưa tuyết, mưa đá, nắng như

thiêu như đốt, đủ loại thay phiên nhau, có thể trải nghiệm bốn mùa chỉ trong

một ngày.

Nơi quỷ dị cũng sinh ra sinh vật quỷ dị.

Khi đi ngang qua một hồ nước nhàn nhạt mịt mờ không có một ngọn cỏ thì Tào

Định Côn đang dẫn đội đột nhiên hô lên: “Mọi người nhanh chân lên một chút,

mau vòng qua, không nên đụng vào hơi khói trong hồ. Sau này, khi vượt qua

nơi đây thì phải nhớ kỹ, nếu như có gió, phải đến đầu hướng gió, đừng để bị hơi

khói trong hồ này thổi đến.”

Vừa nghe được lời này, có người lập tức hỏi: “Tam đương gia, hơi khói này có

vấn đề gì sao?”

“Tự các ngươi nhìn xem đi.” Tào Định Côn chỉ về phía một ít xương trắng rải

rác bên bờ hồ, nhìn thấy trên xương trắng có một số vết rỗ, “Vào ban đêm, hồ

này không có việc gì, mưa dầm cả ngày cũng không sao, chỉ cần phơi mình

trong nắng nóng, nó liền sẽ bốc lên khói độc, một khi đụng vào người, lập tức

ăn mòn huyết nhục. Cũng không biết trong hồ lắng đọng thứ gì, cho đến nay Tu

Hành giới vẫn chưa thể tìm ra giải dược tương ứng. Sau này, nếu như các ngươi

không cẩn thận thực sự bị khói độc thổi đến, đừng có chần chừ, lập tức gọt

xương cắt thịt, giữ mạng mới là quan trọng.”

Mọi người nghe vậy thì kinh hãi, không nghĩ tới cái hồ nước trông rất yên bình

êm ả này lại kinh khủng như thế. Tất cả đều nhanh chóng theo sau rất nhanh đi

vòng qua, rất sợ gió nổi lên.

Tào Định Côn lại dặn dò: “Nơi này là trời nắng bốc lên khói độc, có một số nơi

lại là trời mưa sẽ bốc lên khói độc. Cũng không biết trước đây Tiên nhân đã

ném những thứ linh tình gì xuống nơi đây. Nói chung, cần phải nhớ kỹ, sau này

hễ nhìn thấy nơi nào bốc lên sương khói có màu sắc kỳ quái thì đều phải cẩn

thận, rất có khả năng chính là khói mù kịch độc.”

Sư huynh đệ hai người cùng đi theo không khỏi quay nhìn nhau, cảm thấy đây

có lẽ xem như là lợi ích khi gia nhập vào bang phái đi, được người có kinh

nghiệm nhắc nhở.

Hai người vô thức quay lại nhìn nhìn con đường đã đi, có phần lo lắng cho hai

người Nam Trúc, bọn họ không biết tình hình, có lỡ đụng phải nguy hiểm hay

không.

Nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra, Dữu Khánh kêu to hỏi, “Tam đương

gia, chắc hẳn cũng có bản đồ về Thiên Tích sơn này a? Đã nguy hiểm như vậy,

cho chúng ta một phần bản đồ đi.”

Thứ gì không cần phải tự mình bỏ tiền ra, nếu có thể nghĩ cách lấy được vào

tay, hắn sẽ tận lực tiết kiệm tiền.

Tào Định Côn cười hắc hắc: “Phạm vi Thiên Tích sơn lớn như vậy, không phải

một người hoặc một nhóm người có thể tại trong khoảng thời gian ngắn thăm dò

hết được. Có mấy ai sẵn sàng một mực ở lại Thiên Tích sơn chứ? Hầu hết đều

không ở lại lâu dài. Loại bang phái giống như chúng ta, cho dù biết rõ tình hình

trên địa bàn của mình, cũng sẽ không dễ dàng trao đổi với các bang khái khác.

Vì vậy nha, chỉ có Thành chủ Khối Lũy thành và mấy vị tồn tại cao nhất mới

thực sự nắm giữ bản đồ tình huống các nơi Thiên Tích sơn. Đây là ưu thế của

bọn họ tại Thiên Tích sơn, một khi có biến đổi họ có thể chiếm tiên cơ, cũng sẽ

không dễ dàng tiết lộ cho người khác, cho nên, đừng có nghĩ đến bản đồ nữa.

Hơn nữa, cho dù ngươi lấy được bản đồ toàn bộ cũng vô dụng, trên bản đồ tổng

thể sẽ không nói cho ngươi biết nơi nào chôn bảo bối, cầm bản đồ chạy tới chạy

lui không có ý nghĩa gì.”

Trong lúc nói chuyện, trên sườn núi ở một bên, một vài bóng người chui ra từ

trong đống đá khổng lồ nứt vỡ sụp đổ tan hoang, mặc y phục giống nhau, trên y

phục thêu đóa hoa, rõ ràng cũng là người của một bang phái nào đó. Bọn họ từ

trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm một đám người đi ngang qua phía dưới.

Tào Định Côn đi đầu lập tức chắp tay ra sau lưng, và cũng nhắc nhở mọi người

đang chạy theo phía sau, “Tất cả đều làm giống ta đi.”

Vì vậy, một đám người cũng chắp tay ra sau lưng.

Nam nhân cầm đầu đứng trên đống đá vỡ nát cười cười, “Là Hạt Tử bang, nghe

nói bị tổn thất lớn trong tay Phi Ưng bang, Đại đương gia đã bị giết chết, vị Nhị

đương gia kia có lẽ không cam lòng, muốn báo thù.”

Nam nhân bên trái y chậm rãi nói: “Trượng phu bị người ta giết chết, báo thù

cũng là chuyện trong tình trong lý, chỉ là, đám người trước mắt này trông như là

những người mới tới bị lừa gia nhập vào.”

Nam nhân cầm đầu nói: “Vốn đã không phải là đối thủ của Phi Ưng bang, lão

đại vừa bị chết, cây đổ bầy khỉ tan, đã có không ít người rời bỏ, nếu không kiếm

chút người mới để bù đắp sẽ càng không có cách nào liều với người ta, trừ khi

sẵn sàng nén giận nhường địa bàn của mình cho người khác.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bọn họ nhìn chăm chú vào một người khoác áo

choàng vừa xuất hiện từ một chỗ ngoặt phía dưới, nhìn vóc dáng là nữ nhân.

Sau khi nhìn theo người này rời đi, không lâu sau đó, bọn họ định quay trở lại

không gian bên trong đống đá nứt vỡ sụp đổ thì chợt nhìn thấy một tòa Thiên

Nhai các vội vàng chạy như bay đến.

Nam nhân cầm đầu hỏi người hai bên, “Có phải sắp ăn hết muối rồi hay không?

Nhìn xem còn thiếu thứ gì, bổ sung cho đủ.”

Người bên cạnh người lập tức hét lớn: “Tạp hóa, dừng lại chút.”

Cửa hàng không dừng, tiếp tục hùng hục chạy tới trước.

Người này lại lập tức hô to lần nữa, “Tạp hóa, chúng ta mua đồ.”

Người khiêng cửa hàng phía dưới ngoảnh mặt làm ngơ, cứ như vậy cắm cúi

chạy mất, một đám người không hiểu ra sao quay mặt nhìn nhau, bởi vì ảnh

hưởng góc nhìn nên không thấy được người khiêng cửa hàng phía dưới.

Người cầm đầu ngạc nhiên hỏi: “Có buôn bán mà không làm, vội vội vàng vàng

làm gì chứ? Nơi nào đang có đại chiến hay sao?”

Tại Thiên Tích sơn này, chỉ cần nghe nói nơi nào đang có đám đông đánh nhau,

đó chính là sắp có buôn bán lớn, Thiêu Sơn Lang sẽ lập tức chạy đến “Cổ vũ”.

Mấy người bên cạnh không có nghe được thông tin gì tương tự như vậy, đều

khẽ lắc đầu, thể hiện không biết.

Có người cất lời suy đoán, “Có phải dự liệu rằng Hạt Tử bang sẽ tiếp tục đánh

nhau với Phi Ưng bang hay không chứ?”

Mấy người có vẻ đăm chiêu, bỗng nhiên ánh mắt lấp lóe, lại thấy hai người

chắp tay sau lưng chạy qua.

Đang trong lúc chạy nhanh, đám người nhìn thấy Tào Định Côn bỏ hai tay chắp

sau lưng xuống, lập tức có người hỏi: “Tam đương gia, vừa rồi chắp tay sau

lưng là chuyện gì vậy?”

Tào Định Côn: “Thể hiện đi ngang qua không có ý xấu, mạo muội mượn đường

đi ngang qua địa bàn của người ta, phải thể hiện mình không có địch ý, nếu

không dễ dàng gây ra hiểu lầm.”

Nghe được những lời này, hai người Dữu Khánh lại quay đầu nhìn nhìn phía

sau, có điểm lo lắng cho hai người Nam Trúc.

Cũng may Tào Định Côn lại bổ sung một câu, “Trong trường hợp bình thường,

chỉ cần bản thân ngươi không gây lộn xộn, tại tình trạng không rõ ràng mức độ

sâu cạn của khách qua đường, bang phái chiếm cứ nơi đó cũng sẽ không mạo

muội động thủ. Trừ khi, bọn họ xác định được ngươi là một khối thịt dễ ăn, và

quyết tâm phải ăn cho được, nếu không, sẽ không ai tự tìm phiền phức.”

Sư huynh đệ hai người thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm thấy mình lo lắng nhiều, lão

Thất có thân phận của Thiêu Sơn Lang yểm hộ, ban ngày ban mặt hẳn là không

ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó trên đường đi, tình huống phải thể hiện mình vô hại để vượt qua lại xuất

hiện mấy lần tại một số nơi.

Mãi cho đến chạng vạng tối, một đám người chạy đến trước một bức tượng thần

khổng lồ bị chôn vùi một nửa trong lòng đất, lúc này mới thực sự dừng lại.

Tượng thần trông tang thương, không còn đầu, cái đầu to như núi của nó rơi ở

trên mặt đất, đã vỡ thành nhiều mảnh từ lâu, hoàn toàn biến dạng.

Trên thân tượng thần có những cái cửa hang động lồi lõm gồ ghề. Từ trong cửa

động hiện ra một số người, có mấy người bay xuống, người cầm đầu là một phụ

nhân xinh đẹp quyến rũ như còn thanh xuân, vẻ mặt căng thẳng, giống như bị ai

quỵt tiền vậy.

Mặc một bộ váy phụ nữ theo phong cách Hạt Tử bang.

“Nhị đương gia.” Tào Định Côn đi đến cất tiếng chào.

Phụ nhân khẽ gật đầu chào lại, ánh mắt nhìn kĩ đám tân nhân trước mặt.

Tào Định Côn lập tức cất cao giọng giới thiệu với đám người mới: “Chư vị, đây

chính là Nhị đương gia của chúng ta, Từ nhị đương gia Từ Phượng Cập. Còn

không mau mau chào hỏi?”

Đám tân nhân Dữu Khánh âm thầm ghi nhớ tên của Nhị đương gia, và chắp tay

hành lễ, “Bái kiến Từ nhị đương gia.”

“Khổ cực chư vị.” Từ Phượng Cập khách khí đáp lại một câu, trên mặt mang

theo nụ cười gượng gạo, rồi tựa như không muốn nói gì thêm, quay đầu lại dặn

dò: “Dẫn đi sắp xếp một chút.”

Vì vậy có người đứng ra kêu gọi đám người mới đi theo gã, không phải đi nơi

nào khác, chính là đi vào trong các hang động trong người tượng thần để ở lại.

Khi rời đi, Dữu Khánh có chút kỳ quái nhìn nhìn xung quanh, Đại đương gia

đâu, đám người mới bọn hắn vừa mới tới đây, Đại đương gia không cần phải lộ

diện làm quen một chút sao?

Tào Định Côn quay đầu lại nhìn theo đám tân nhân rời đi, sau đó vẻ mặt biến

thành nghiêm trọng, nói với Từ Phượng Cập ở bên cạnh: “Tẩu tử, đã điều tra

được rõ ràng phía bên Phi Ưng bang chưa, hai bên trước kia không cừu, gần đây

không oan, đang yên đang lành, vì sao phải tập kích chúng ta?”

Thì ra Đại đương gia là Đại ca ruột của gã ta, mà Đại đương gia và Nhị đương

gia là phu thê.

Từ Phượng Cập lắc đầu: “Không biết, theo lời của những bang phái khác nói thì

vì chúng ta giết chết người của bọn họ trước.”

Tào Định Côn cau mày: “Chúng ta đã nhiều lần hỏi người của mình, không có

ai làm ra chuyện như vậy. Lẽ nào trong số người đã rời khỏi, có người không

nói thật sao?”

Từ Phượng Cập: “Hẳn là lấy cớ. Theo điều tra, sau khi bọn họ chiếm địa bàn

của chúng ta, liền triển khai tìm kiếm, dường như đang tìm thứ gì đó. Ta nghi

ngờ, trên địa bàn của chúng ta có bảo bối gì đó, mới dẫn tới vụ tập kích đó.”

Tào Định Côn ngạc nhiên không rõ, “Bảo bối? Có thể là bảo bối gì?”

Từ Phượng Cập chợt cắn răng nói: “Bất kể vì sao bọn họ tập kích chúng ta, cừu

hận này đều phải báo.”

Tào Định Côn trầm ngâm nói: “Chúng ta chỉ còn khoảng hai mươi người, mặc

dù đều là người kỳ cựu, vì tình cảm mà chưa rời đi, nhưng nhân tâm đã bất ổn, e

rằng chưa chắc sẵn lòng xuất ra bao nhiêu lực. Mà bốn mươi người mới chiêu

mộ này, thái độ đứng xem rất rõ ràng, sợ rằng cũng sẽ không dốc sức liều

mạng.”

“Hừ.” Từ Phượng Cập chợt cười lạnh một tiếng, “Được hay không được đều

phải hoàn thủ một lần, lỡ như trong số những người mới này có người nào đó

đánh tốt, vậy cũng là vận may của Phi Ưng bang. Nói chung, sau khi đến đó,

ngươi ta không nên mạo hiểm, cứ để cho những người này đi liều. Nếu tình

hình không ổn chúng ta liền rút. Sau đó thả ra tin tức, nói rằng Phi Ưng bang

tìm được manh mối trọng bảo. Đánh không thắng cũng không thể để cho bọn

chúng tự tại.”