Bán Tiên

Chương 787: Bang chủ anh minh



Có người ở trong lòng đã bắt đầu oán trách vị bang chủ Dữu Khánh này, rõ ràng

là có thể đến Khối Lũy thành để tìm hiểu tin tức, nhưng vậy mà cứ đợi tại nơi

đây để chơi cứng đối cứng với người ta. Ngươi có bản lĩnh tự bảo vệ mình,

chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

Thói đời vốn là như thế, không dễ cùng chung hoạn nạn.

Cũng may mà khi nhìn xung quanh khắp nơi bọn họ không nhìn thấy có mấy

người của Phi Ưng bang, chỉ thấy được mấy người ở phía trước, gồm hai gã dò

đường và năm người do Đoạn Vân Du cầm đầu.

Có ý gì? Đám bang chúng Hạt Tử bang kinh nghi bất định, không dám thả lỏng

cảnh giác với xung quanh.

Đồng Tại Thiên cũng giả vờ cảnh giác, nhưng thực tế thì âm thầm quan sát phản

ứng của Dữu Khánh, chỉ thấy Dữu Khánh ung dung mỉm cười, bộ dạng tài cao

mật lớn.

Mà Mục Ngạo Thiết thì bí mật cảnh giác gã, đề phòng gã tập kích Dữu Khánh

giống như từng ám sát Từ Phượng Cập.

Hai gã dò đường đứng tại nguyên chỗ, năm người do Đoạn Vân Du cầm đầu thì

đi thẳng về phía nhóm người Hạt Tử bang, rồi dừng lại cách bọn họ ngoài bốn

trượng, giữ một khoảng cách an toàn.

Dữu Khánh mở miệng ra trước, quát lên, “Đoạn Vân Du, ta không đi tìm ngươi,

ngươi nên cảm thấy vui mừng, bây giờ lá gan không nhỏ a, còn dám chủ động

tự đưa tới cửa!”

Đoạn Vân Du cũng giả vờ giả vịt cất tiếng kinh ngạc, “Thần miếu đâu mất rồi?”

Dữu Khánh hung hăng độc đoán nói: “Chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, ngươi

muốn biết cái gì cũng được, ta sẽ nói cho ngươi biết hết cả.”

Ánh mắt Đoạn Vân Du nhìn chằm chằm Cung Tự Đình ở phía sau đám bang

chúng Hạt Tử bang, “Thám tử báo, nói thần miếu đã biến mất, bây giờ xem ra,

chuyến đi này không có vô ích…” Rồi giọng nói của y đột nhiên lớn lên rất

nhiều, gần như hét lên: “Tả hộ pháp, chúng ta tìm ngươi thật khổ, không nghĩ

tới ngươi đã rơi vào trong tay bọn họ.”

Một đám người nghe vậy liền dồn dập quay nhìn về phía Cung Tự Đình.

Cung Tự Đình cất tiếng bi thương đáp lại, “Bang chủ, cứu ta!”

Một tiếng kêu này không biết là biểu diễn hay là cảm xúc thực sự, quả thực bi

thảm động lòng người, trong giọng điệu chất chứa thê lương.

Đoạn Vân Du lớn tiếng đáp, “Tả hộ pháp, không phải là bản tọa không chịu cứu

ngươi, mà ngươi cũng đã biết tình hình thực tế rồi đó, ngươi đã rơi vào trong tay

người không nên rơi vào.”

Cung Tự Đình gào lên, “Chẳng lẽ Bang chủ thấy chết không cứu?”

Đoạn Vân Du: “Không phải ta thấy chết mà không cứu, mà là ta bất lực! Ta rốt

cục cũng hiểu được vì sao bọn họ lại dừng tại nơi thần miếu này, e rằng có liên

quan tới ngươi, đúng không?”

Ngụ ý rất đơn giản, đang chất vấn có phải lão ta đã nói ra chuyện gì không nên

nói hay không.

Nói chung là vừa dứt lời liền vung tay xoay người, như thể y sẽ lập tức rời đi.

Đám bang chúng Hạt Tử bang tức thì quay sang nhìn phản ứng của Dữu Khánh,

bởi vì vị này chính là đang chờ Đoạn Vân Du, muốn cướp đoạt đồ vật trên tay

người ta, đều có cảm giác đại chiến sẽ bùng nổ ngay lập tức.

Nhưng mà Dữu Khánh vẫn không vội vã động thủ, trái lại còn thờ ơ lạnh nhạt

đứng nhìn.

Hắn quả thực không vội vàng, nếu như người ta đã đến như trong dự tính của

hắn, vậy thì không có gì phải gấp gáp, hắn muốn nhìn xem mấy người này diễn

trò gì.

Cuối cùng cũng không đến lượt hắn nôn nóng, Cung Tự Đình đã giận dữ hét

lên: “Đoạn đại bang chủ, ngay cả sự chết sống của thúc thúc ruột mình mà

ngươi cũng không quan tâm tới sao? Hiện tại, nếu như ngươi dám thấy ta chết

mà không cứu, ta nhất định khiến người truyền tin cho cha ngươi. Để ta xem khi

trở về ngươi phải giải thích với cha ngươi như thế nào!”

Đang xoay người, Đoạn Vân Du đột nhiên khựng lại.

“Thúc thúc ruột?”

“Lão gia hỏa này là thúc thúc ruột của Đoạn Vân Du?”

Phía bên Hạt Tử bang lập tức vang lên một tràng xôn xao kinh ngạc, xì xào bàn

tàn với nhau.

Thúc thúc ruột? Dữu Khánh kinh ngạc, sửng sốt quay đầu lại nhìn Cung Tự

Đình đang có vẻ lòng đầy phẫn nộ, rồi quay đầu lại nhìn xem Đoạn Vân Du

đang khựng người đưa lưng về phía bên này, cuối cùng, hắn nhịn không được

quay đầu hỏi Cung Tự Đình, “Ngươi là thúc thúc ruột của Đoạn Vân Du sao?”

Cung Tự Đình tức giận nói: “Đúng vậy, cha của hắn là huynh đệ ruột thịt của

ta!”

Dữu Khánh a một tiếng đầy ẩn ý, giống như bừng tỉnh hiểu ra, hắn vẫn đang suy

nghĩ mãi mà chưa hiểu tên họ Đoàn này muốn chơi trò gì, không ngờ tới người

ta lại làm ra một người thúc thúc ruột, lập tức liền biết rõ chiêu trò của Đoạn

Vân Du, khóe môi không kìm được hiện lên nét tươi cười, phát hiện thấy vị

Đoạn bang chủ này thật sự có năng lực, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục

đích của mình.

Không nói tới bên này, ngay cả người của Phi Ưng bang phía đối diện cũng cảm

thấy kinh ngạc, họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Tả hộ pháp lại là thúc thúc ruột

của Bang chủ.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy việc này trở nên phiền phức rồi, Tả hộ pháp nói sẽ

nói cho cha của Bang chủ, với tình cảnh hiện tại của Tả hộ pháp, còn có thể để

cho người nào đi nói cho cha của Bang chủ biết chứ? Chắc chắn là nhờ vả

người của Hạt Tử bang, điều này có nghĩa là, Tả hộ pháp sẽ tiết lộ địa chỉ của

phụ thân Bang chủ cho Hạt Tử bang biết.

Nói theo một cách khác, việc này chẳng khác gì là sẽ tung gốc gác, lai lịch của

Bang chủ ra cho người ngoài.

Mục đích mọi người tới Thiên Tích sơn này là vì cái gì? Chính là vì kiếm tiền.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, hầu hết mọi người đều che giấu lai lịch và xuất

thân của mình, không muốn kéo cừu nhân về đến nhà. Từ khi Phi Ưng bang

thành lập đến nay, trên tay dính không ít nợ máu, ví dụ như đám người Từ

Phượng Cập, một khi biết được nhà của Bang chủ ở đâu, vậy thì khỏi cần phải

nói nữa?

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng a!

Mấu chốt là, làm sao có thể cứu được? Cũng không thể đổi tính mạng của mình

vào đó a!

Đám thành viên Phi Ưng bang bắt đầu cảm thấy đau đầu thay cho bang chủ rồi.

Phạm Cửu nhanh nhẹn lắc mình di chuyển, xách Cung Tự Đình đến phía trước

mình để trông chừng, nhân vật quan trọng như thế tự nhiên không thể cách mọi

người quá xa, nhằm tránh xảy ra sơ suất.

Ánh mắt Dữu Khánh rời khỏi Cung Tự Đình, rồi chậm rãi quay đầu nhìn chăm

chú Đoạn Vân Du, trên mặt thiếu một chút đã nở nụ cười toe toét, hàm răng

trắng há ra vui vẻ, hai viền ria mép ở hai bên nhếch nhếch lên, hắn muốn nhìn

xem tiếp theo Đoạn Vân Du sẽ diễn như thế nào.

Thấy người ta diễn xuất quá tốt, giống như bị sững sờ mãi không xoay được

người, hắn không muốn kéo dài thêm nữa, lúc này cất tiếng nhắc nhở một câu,

“Đoạn bang chủ, thúc thúc của ngươi gọi ngươi kìa.”

Đoạn Vân Du quay lưng về phía bọn hắn một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi xoay

người lại, sắc mặt âm trầm, hét lên với Cung Tự Đình: “Tả đại hộ pháp, ngươi

có biết ngươi đang nói gì hay không vậy?”

Cung Tự Đình ngồi trên mặt cát chỉ chỉ vào hai chân của mình, lớn tiếng trả lời:

“Ta vì bảo hộ ngươi, trở thành như vậy, ngươi cảm thấy ngươi nên nói gì?”

Đoạn Vân Du hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại trên người Dữu Khánh, “Dám

hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

Dữu Khánh cười nói: “Chu Khánh.”

Đoạn Vân Du gật đầu, “Thì ra là Chu huynh đệ, hạnh ngộ! Nói đi, phải làm sao

Chu huynh đệ mới bằng lòng thả người?”

Dữu Khánh hắc một tiếng, “Thả người? Ta thấy hiện tại ngươi cần cân nhắc

xem mình có thể thoát thân hay không.”

Đoạn Vân Du bình tĩnh nói: “Nếu đám người chúng ta tách ra chạy đi, ngươi

xác định có thể đuổi kịp tất cả chúng ta không? Chia ra đuổi theo sao? Các

ngươi có muốn đoán thử xem ta bố trí phục binh tại phương hướng nào hay

không? Nếu ta đã dám đích thân đến đây xem tình huống, đương nhiên phải có

đề phòng.”

Dữu Khánh: “Cần gì quan tâm ngươi có bao nhiêu phục binh, chỉ cần đuổi theo

một mình ngươi là đủ rồi.”

Đoạn Vân Du lắc đầu khinh thường, “Động thủ, ta thừa nhận mình có khả năng

không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu xét về tốc độ chạy thì chưa chắc.

Chưa nói đến việc ngươi có thể đuổi kịp ta hay không, cho dù ngươi có thể đuổi

kịp thì thế nào? Rất hiển nhiên, vị Tả hộ pháp này của chúng ta đã tiết lộ bí mật

của Phi Ưng bang ta, nhưng các ngươi biết được bí mật thì thế nào? Chỉ cần có

một người trong chúng ta chạy thoát được, chỉ cần tung tin tức ra ngoài, tự

ngươi nghĩ đến hậu quả đi. Cho nên, đừng có hấp tấp, có chuyện gì là không thể

thương lượng chứ?”

Lúc này Cung Tự Đình ngồi trên mặt cát vừa mong đợi vừa khẩn trương, không

biết Bang chủ có thể sử dụng cách nào để cứu mình ra.

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, giống như đang cân nhắc lời nói của đối phương,

một lúc lâu sau, hắn hỏi, “Giữa chúng ta có chuyện gì có thể trao đổi chứ?”

Đoạn Vân Du: “Kỳ thực chúng ta không oán không cừu, không cần phải ngươi

chết ta sống, chuyện gì cũng có thể trao đổi. Ta nói ra điều kiện của ta trước, chỉ

cần ngươi thả người, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật của các ngươi.”

Dữu Khánh xì một tiếng, “Nói lời hứa hẹn ai mà chẳng biết nói, ngươi nói ta tin

được sao?”

Đoạn Vân Du: “Ngươi lo lắng nhiều, chúng ta phía hết tâm tư mới tìm được

thần miếu này, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua bảo vật đó, các ngươi khẳng

định cũng là như vậy. Vì vậy, ta thậm chí không cần bất kỳ hứa hẹn gì, chỉ cần

các ngươi không ép ta đến đường cùng, ta sẽ không cần phải để lộ bí mật. Các

ngươi muốn bảo vật, chúng ta cũng muốn. Về sau mỗi người dựa vào bản lĩnh

của chính mình, ngươi thấy sao?”

Dữu Khánh: “Nói như vậy, ta phải chịu thiệt rồi. Người của ngươi ở trên tay ta,

vì sao ta phải giao không cho ngươi?”

Vừa mới nói xong, Phạm Cửu ghé sát vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở,

“Bang chủ, cuốn bút ký ở trên tay hắn.”

Dữu Khánh liếc gã một cái, nghĩ thầm, việc này còn cần phải có ngươi nhắc nhở

sao?

Nhưng trước ánh mắt quan sát của nhiều người như vậy, hắn cũng lấy đó xem

như được nhắc nhở, khẽ gật đầu.

Đoạn Vân Du: “Những gì phải nói hắn đã nói rồi, các ngươi giữ hắn lại có ích

lợi gì chứ?”

Thấy y vẫn còn ở đó diễn kịch, vẫn vòng vòng vo vo, Dữu Khánh không muốn

dài dòng với y, nói thẳng: “Bớt nói nhảm đi, muốn hắn cũng được, lấy đồ tới

đổi.”

Đoạn Vân Du cau mày: “Chúng ta sẽ không thể chấp nhận với yêu cầu quá

đáng, ngươi muốn cái gì?”

Dữu Khánh: “Vị thúc thúc này của ngươi nói trên tay ngươi có một quyển bút

ký xa xưa có liên quan tới Thiên Tích sơn, ta sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá

đáng, ta trả người cho ngươi, ngươi đưa ta bản bút ký xưa cũ đó. Trao đổi vậy là

ngươi đã có lời rồi.”

Nghe hắn nói muốn bản bút ký đó, Cung Tự Đình có chút chột dạ, hơi cúi thấp

đầu, lão ta không biết đây là chuyện nằm trong dự tính của Đoạn Vân Du.

Lúc này, Đoạn Vân Du trái lại rất dứt khoát, “Được, vậy làm theo lời Chu

huynh đệ. Ngươi thả người trước đi.”

“Thả người trước?” Dữu Khánh nhướng mày, ha hả cười lạnh nói: “Ta thả

người ra trước, ngươi không đưa đồ vật thì làm sao bây giờ?”

Đoạn Vân Du: “Chu huynh đệ lo lắng nhiều. Nếu như ta thất hứa, còn mang

theo một người để bỏ chạy, có thể chạy nhanh được sao? Chẳng phải là muốn

chết. Phía bên người ta chỉ có mấy người này, có ai có bản lĩnh mang theo một

người sống sờ sờ chạy thoát chứ?” Y lôi từ trong người ra một bọc giấy dầu, mở

ra, bên trong là một quyển tập da dê xưa cũ, “Thả người ra, ta sẽ đưa cho

ngươi.”

Dữu Khánh nhịn không được giơ ngón tay cái lên với y, thật sự khen ngợi từ

đáy lòng, phát hiện thấy tên này đúng là một nhân tài, thảo nào có thể giương

cao ngọn cờ Phi Ưng bang tại Thiên Tích sơn này. Ừm, năng lực này có thể tạm

so với mình rồi.

Tuy nhiên, hắn vẫn lắc đầu nói: “Vạn nhất ngươi không phải muốn cứu người,

chỉ là muốn ngăn cản hắn nói ra tình hình của nhà ngươi, bị ngươi diệt khẩu thì

làm sao bây giờ? Trước tiên ta vẫn cần kiểm tra xem bản bút ký đó có thật hay

không cái đã.”

Đoạn Vân Du hơi trầm mặc, rồi cất cao giọng nói: “Chu huynh đệ, tốt nhất

không nên nuốt lời, nếu không, bí mật về sâm Kỳ Lân thật sự không giữ được

rồi.” Sau khi nghiêm túc nhắc nhở, y bọc giấy dầu lại cuốn tập da dê, thi pháp

vung lên, ném đến hắn.

Dữu Khánh đưa tay chụp lấy, ngay tại chỗ mở ra kiểm tra, phát hiện thấy đây

quả thực là một cuốn bút ký xa xưa, không giống như là làm giả, về thời gian có

vẻ cũng phù hợp. Hắn tập trung kiểm tra xem có dấu hiệu nào cho thấy có trang

nào bị xé đi hay không. Lật xem đến hết một phần nội dung cuối cùng, sau đó

hắn mới nghiêng đầu ra hiệu, “Tiễn Cung hộ pháp trở về.”

Phạm Cửu lập tức xách Cung Tự Đình lên, trực tiếp tung một chưởng đẩy bay

ra ngoài.

Đoạn Vân Du ở phía đối diện đích thân xuất thủ, đón lấy Cung Tự Đình, rồi

thuận tay đưa cho thủ hạ nâng đỡ, lớn tiếng đáp lời: “Ta muốn nhìn xem giữa

chúng ta, ai có thể tìm được bảo vật trước. Chu huynh đệ, sau này còn gặp lại.”

Ánh mắt y thoáng đảo qua trên mặt Đồng Tại Thiên, rồi không tiếp tục dừng lại,

trực tiếp xoay người, dẫn mọi người phiêu nhiên rời đi.

Đồng Tại Thiên âm thầm cảm khái, Bang chủ không hổ là Bang chủ, thủ pháp

lúc nào cũng cao siêu.

Mạt Lỵ thở phào nhẹ nhõm, cô ta đã hứa hẹn với Cung Tự Đình để cho lão ta

một con đường sống, đang không biết lời hứa của mình có bị phá hủy hay

không, bây giờ thì tốt rồi, mình coi như đã tuân thủ được lời hứa.

Cung Tự Đình được người nâng đỡ đưa đi thì trong lòng có phần lo sợ bất an.

Lúc trước, lão ta chỉ nghĩ đến việc được giải cứu, bây giờ thật sự đã được cứu đi

rồi thì trong lòng có chút sợ hãi. Lão ta nhìn nhìn sắc mặt bang chủ, thấp thỏm

nói: “Bang chủ, chuyện bút ký, lúc đó vì mạng sống ta bất đắc dĩ…”

Đoạn Vân Du cất tiếng cắt lời, “Được rồi, chuyện đã qua rồi, nếu ta đã có thể

nói cho ngươi biết, thì đó cũng không phải là bí mật gì ghê gớm. Là ta nói ra

trước, sai cũng là ta sai trước, ngươi cũng là không còn cách nào.”

Mặc dù miệng nói như thế, trong mắt y lại lóe lên một tia sát cơ không dễ nhận

ra.

Việc đã đến nước này, y quả thực đã nghĩ thông, chỉ là một quyển bút ký mà

thôi.

Cả bản bút ký, có giá trị thực sự chính là nội dung ở trong đó, sở dĩ y dây dưa

kéo dài từ tối hôm qua cho tới hôm nay mới xuất hiện chính là vì để sao chép lại

nội dung bút ký, bởi vì không thể nhớ hết được nội dung trong thời gian ngắn.

Đương nhiên, dù sao cũng là đồ cổ, trong lòng ít nhiều vẫn có chút tiếc nuối,

nhưng nếu có thể suôn sẽ lợi dụng đám người đó giúp mình tìm được sâm Kỳ

Lân, vậy thì vẫn rất đáng giá.

Nhìn theo đám người đó đi xa, Dữu Khánh nhịn không được chậc chậc hai

tiếng, nhìn nhìn bản bút ký xa xưa trong tay, vì để đưa cho hắn vật này, vì không

để cho người ta sinh lòng nghi ngờ, vị Đoạn bang chủ này soạn ra một vỡ kịch

có thể nói là kín đáo chặt chẽ.

Trước tiên có Đồng Tại Thiên trà trộn vào trong Hạt Tử bang bọn hắn, rồi tới

cảnh tượng diễn ra trước mắt, đối với phong cách hành sự của vị Đoạn bang chủ

đang đi xa kia, hắn đã có ấn tượng khắc sâu.

Hắn quay lại lắc lư bút ký cho Mục Ngạo Thiết thấy, giọng nói có chút đắc ý,

khoe khoang: “Nhìn thấy hay không, đồ vật tới tay rồi, chủ động đưa tới cửa.”

Mục Ngạo Thiết vẻ mặt như người chết, không chút biểu cảm.

Nào ngờ lại đổi được đám người Phạm Cửu không ngớt cất lời ca ngợi, “Bang

chủ anh minh!”

“Ha hả, ha hả…”

Dữu Khánh chợt ngửa mặt lên trời cười to không ngừng, cười rất ngông cuồng

và bừa bãi, trong tiếng cười tràn đầy đắc ý.

Đồng Tại Thiên khóe miệng giật giật, trong lòng khinh thường, có cần cười đã

như vậy không, quả nhiên là còn trẻ ngông cuồng, về sau sẽ có lúc ngươi phải

khóc.