Bán Tiên
Đã không chỉ một lần bị người nhắm vào vì mục đích như vậy, cho nên Liên
Ngư rất mẫn cảm đối với phương diện này, chỉ cần hơi có khác lạ nàng ta liền sẽ
liên tưởng đến phương diện này.
Hổ Nữ ngập ngừng hỏi: “Với tình trạng của hắn, phải suy nghĩ bế tắc thế nào,
mới dám nhắm vào lão bản nương ngài chứ?”
Liên Ngư cuộn cuốn sách trong tay lại, gõ nhẹ nhàng lên tay vịn ghế, “Chạy đến
Thiên Tích sơn này liều mạng đánh nhau vì tiền, có mấy kẻ là có thể nghĩ thông
chứ? Tùy tiện xách ra một kẻ đặt trong thế tục, đó đều là tồn tại giàu có một
phương, nhưng vẫn không chịu cam lòng a.”
Hổ Nữ cảm khái: “Cũng phải, đã là đệ nhất nhân Triêu Dương đại hội rồi, sẽ
không thiếu tiền nữa, nhưng vẫn không thỏa mãn, còn phải chạy tới Thiên Tích
sơn, chỉ mong là chúng ta suy nghĩ nhiều.”
Liên Ngư cười nhẹ nói: “Có phải là chúng ta suy nghĩ nhiều hay không, thử
xem là biết.”
Hổ Nữ hoài nghi, hỏi: “Thử như thế nào?”
Liên Ngư mỉm cười, “Cho hắn một cơ hội tiếp cận ta, nhìn xem liền biết.”
Hổ Nữ hỏi “Ngài định làm thế nào?”
Liên Ngư nhấc tay day day trán, dường như có chút đau đầu hoặc là bất đắc dĩ,
“Vị đại thiếu của Lương gia tại Ảo vọng vẫn luôn muốn mời ta uống rượu, mà
ta lại không tiện đắc tội, một mực từ chối cũng không hay, dứt khoát đi, người
tới đều là khách, mở tiệc chiêu đãi đi, mời luôn mấy vị tới đây ủng hộ.”
Hổ Nữ suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Được, để ta đi sắp xếp.”
Vì vậy, trong lúc hai sư huynh đệ Dữu Khánh đang suy nghĩ làm sao để tiếp cận
Liên Ngư thì cửa phòng bọn hắn có người gõ vang.
Mục Ngạo Thiết bước ra mở cửa. Y nhìn thấy một gã nhân viên khách sạn đứng
ngoài cửa tươi cười chào hỏi.
Mục Ngạo Thiết hoài nghi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Gã nhân viên cười nói: “Là như vậy, tối nay, lão bản nương của bỉ điếm mở tiệc
chiêu đãi một số quý khách, tiện thể mời những vị khách khác tham gia rút
thăm, người may mắn sẽ được mời cùng dự tiệc. Việc này không bắt buộc, chỉ
là thông báo một tiếng. Các ngươi xem có hứng thú tham gia hay không, nếu là
muốn, vậy thì mời rút thăm.”
Dứt lời, gã lui ra sau mấy bước, đưa tay ra hiệu về phía bên kia hành lang.
Lúc này, bên trong hành lang giếng trời có hộp dây thừng từ trên hạ xuống.
Mục Ngạo Thiết lập tức bước ra khỏi cửa, nhìn về phía hành lang xoay tròn
quanh giếng trời, y nhìn thấy có những vị khách ở phòng khác cũng được gõ
cửa gọi ra, và có mấy nhân viên ôm một cái thùng, tìm tới từng phòng mời
khách rút thăm.
Đương nhiên, cũng có những vị khách không có hứng thú với việc này, nhìn
nhìn tình hình một chút rồi trực tiếp quay vào phòng, đóng cửa lại.
Những người có thể tiêu tiền tại đây, quả thực có một số người không coi trọng
bữa tiệc chiêu đãi của lão bản nương Thạch Tâm cư là chuyện rất bình thường.
Nghe nói cần phải rút thăm, Dữu Khánh cũng vội bước nhanh đi ra, hắn thế
nhưng là chuyên gia bắt thăm. Hắn trước tiên quan sát tình hình bên ngoài, sau
đó quay mặt cùng Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, bọn hắn đang suy nghĩ phải làm
sao để tiếp cận với lão bản nương kia, không nghĩ tới đúng lúc người ta mở tiệc
chiêu đãi, đây chính là cơ hội rất tốt để tiếp cận.
Nhưng mà cơ hội tốt này cần phải dùng cách bốc thăm để quyết định, vậy thì
chưa chắc còn là cơ hội tốt nữa rồi. Đối với việc này, Dữu Khánh vẫn có chút
nghi hoặc, hắn gọi lại gã nhân viên khách sạn định rời đi gõ cửa một căn phòng
khác, hỏi: “Trước đây, khách sạn các ngươi cũng từng làm chuyện bốc thăm
như vậy sao?”
Gã nhân viên cười đáp: “Cũng không thường xuyên, thỉnh thoảng thôi, chỉ khi
lão bản nương muốn đãi khách, một năm một vài lần như vậy.”
Đây cũng không phải là lời bịa đặt, người phía dưới thậm chí còn không hiểu rõ
vì sao lão bản nương lại muốn đãi khách, cảm thấy hoàn toàn là tùy tâm trạng
của lão bản nương. Có một số việc là có thể nhận ra được, có đôi khi hứng khởi
đãi khách chỉ là vì lão bản nương cảm thấy trống trải và cô đơn.
Còn về phần vì sao phải dùng phương thức bắt thăm, là bởi vì lão bản nương và
các khách trọ căn bản không quen biết nhau, người tới đều là khách, không tiện
trọng bên này nhẹ bên kia, dùng cách bắt thăm để quyết định là tốt nhất.
…
Nghe nói trước đây cũng có làm như vậy, sự nghi ngờ của Dữu Khánh biến mất,
nếu đây là lần đầu tiên làm như vậy, mà bọn hắn vừa tới liền đúng lúc gặp được,
có phải quá trùng hợp hay không? Từng bị người ta “Mai phục” nhiều lần rồi,
hắn không muốn cảnh giác cũng khó.
Chiếc thùng bắt thăm được đưa từ phòng này đến phòng khác, khách trọ rút
thăm xong nhìn xem kết quả, hoặc là không nói gì đóng cửa lại, hoặc là lắc đầu
cười, nói chung đều không có giao lưu gì với nhân viên khách sạn, xem ra, kết
quả đều không được tốt lắm.
Chỉ chốc lát sau, ba gã nhân viên cùng nhau đi đến. Họ đưa thùng bắt thăm tới
trước mặt bọn hắn, nhân viên bên trái giải thích: “Bốc trúng Bạch tâm cầu là
không trúng, còn nếu là Hồng tâm cầu thì xin mời tham gia tiệc tối của lão bản
nương nhà ta.”
Dữu Khánh hỏi, “Bên trong có mấy cái Hồng tâm cầu?”
Nhân viên bên trái đáp: “Năm cái Hồng tâm cầu, hai mươi cái Bạch tâm cầu.”
Dữu Khánh: “Sẽ mời năm người bắt trúng thăm dự tiệc?”
Nhân viên bên trái: “Không nhất định, nhìn xem vận may, cầu bốc ra xong phải
thả về lại trong thùng, cơ hội của mọi người đều là như nhau. Đi hết một vòng,
năm cái Hồng tâm cầu, có khả năng hai mươi người bốc trúng, cũng có khả
năng không ai bốc trúng. Nói chung, bao nhiêu người bắt trúng thì mời chừng
đó người.”
Dữu Khánh cười ha hả, “Lão bản nương các ngươi thật đúng là sảng khoái,
phóng khoáng.”
Nhân viên ở giữa lần nữa lắc lắc cái thùng cầm trong tay, “Nhị vị, mời bốc.”
Hai sư huynh đệ nhìn nhau, Mục Ngạo Thiết chủ động nhường hiền, “Ngươi
vận may tốt, ngươi tới bốc đi.”
Lời này thật sự không phải là khách sáo hay tán dương, bản lĩnh bắt trúng vòng
trống mấy lần tại Triêu Dương đại hội há là người thường có thể so sánh được
sao? Nếu như đã quyết định cần tiếp xúc với lão bản nương kia, tự nhiên là phải
để cho lão Thập Ngũ đi bốc lá thăm này.
Nhưng mà Dữu Khánh thoáng nhìn cái thùng bốc thăm, rồi nhịn không được nở
nụ cười khổ, nhìn không thấu chiếc thùng đen thui này, hoàn toàn không biết gì
về tình hình bên trong, không cách nào hạ thủ, trong trường hợp này, Quan Tự
quyết của hắn cũng vô dụng.
Nào ngờ, nhân viên bên phải nói: “Nhị vị không cần nhường nhau, chỉ cần là
khách ở đây đều có thể bốc thăm một lần.”
Nếu là như vậy, Dữu Khánh liền không khách khí nữa, hắn đưa tay ra xuyên qua
lớp vải che, cắm tay vào trong miệng thùng, sờ loạn ở bên trong một hồi rồi rút
ra một quả cầu gỗ màu vàng nâu.
Lúc trước đã nhìn thấy cách những khách phòng khác trong hành lang bốc thăm
như thế nào, hắn làm theo, ngay tại chỗ tách quả cầu gỗ ra, kết quả nhìn thấy
bên trong sơn màu đỏ tươi.
Thật hay giả, trong lòng Dữu Khánh hú lên quái dị, hai mắt mở to lên mấy
phần, chằm chằm nhìn thẳng vào, khó thể tin nổi, rồi chậm rãi đưa lên cho ba gã
nhân viên khách sạn nhìn thấy, “Đây là?”
Ba gã nhân viên cùng nở nụ cười, nhân viên bên phải chắp tay nói: “Chúc mừng
quý khách, một chút nữa sẽ có người tới mời quý khách dự tiệc.
“Vậy thì tốt.” Dữu Khánh cười khan chậm rãi khép mộc cầu lại.
Thấy hắn vừa ra tay liền bốc trúng, ánh mắt Mục Ngạo Thiết nhìn Dữu Khánh
lộ ra vẻ quái lạ, y cũng không thể tin nổi, như vậy vẫn có thể bốc trúng sao? Lại
nghĩ đến tình hình bắt thăm tại Triêu Dương đại hội, y thực sự đã tâm phục
khẩu phục. Sau này nếu có chuyện gì cần phải bắt thăm, cứ để cho lão Thập
Ngũ ra tay là không sai chút nào.
Khi trong lòng đang suy nghĩ quay cuồng, y chợt nghe lão Thập Ngũ ho khan
một tiếng, ánh mắt vô thức ngừng lại theo động tác của lão Thập Ngũ, y nhìn
chằm chằm vào quả cầu gỗ Dữu Khánh đang chuẩn bị thả vào lại trong hộp, chỉ
thấy trên mặt cầu gỗ quay về phía mình có một vết xước rõ ràng.
Y lập tức liền hiểu được là có ý gì, có phần không nói nên lời, vốn tưởng rằng
mình sẽ không có cơ hội đi dự tiệc, bởi vì mình không có vận may như hắn,
không nghĩ tới lão Thập Ngũ lại thuận tay làm ra chiêu này.
…
Lóc cóc, mộc cầu rơi trở lại trong thùng, Dữu Khánh thu tay lại, chắp tay ra sau
lưng, mỉm cười tránh sang một bên.
Lóc cóc lóc cóc, chiếc thùng đen được nữa đung đưa, lúc lắc mấy cái, rồi đưa
đến trước mặt Mục Ngạo Thiết, “Mời.”
Mục Ngạo Thiết không có khách sáo, đưa tay cắm vào trong miệng thùng, rất
nhanh mò mẫm ở bên trong một hồi, bỗng nhiên động tác tay dừng lại, y nhìn
nhìn ba gã nhân viên trước mắt, lại quay nhìn Dữu Khánh, rồi chậm rãi rút tay
ra, lấy ra một cái mộc cầu, sau đó y mở mộc cầu ra ngay tại trước mắt mấy
người, cúi đầu nhìn, phát hiện kết quả không ngoài dự liệu, liền đưa lên cho ba
gã nhân viên khách sạn nhìn thấy.
Nhìn thấy lớp sơn bên trong mộc cầu có màu đỏ tươi.
Dữu Khánh tươi cười nói: “Không thể nào, chúng ta may mắn như vậy sao?”
Trước những căn phòng khác cũng có những người khách trọ được mời ra, đang
chờ đợi bốc thăm, bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi này, dường như nhận
ra được gì đó.
Ba nhân viên khách sạn quay mặt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu cảm thán.
Nhân viên bưng cái thùng cất tiếng, “Lúc trước đã có nhiều người bốc thăm như
vậy nhưng không ai bắt trúng, nhị vị vậy mà có thể liên tiếp bắt trúng, thật sự
không phải là may mắn bình thường a.
Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm, nghĩ thầm, may mắn cái rắm, là lão Thập
Ngũ hội gian lận mà thôi.
Sau khi liên tiếp chúc mừng xong, ba gã nhân viên mời hai người trở vào phòng
nghỉ ngơi, thông báo khi đến giờ sẽ có người tới dẫn đi dự tiệc. Sau đó, bọn họ
tiếp tục đi đến phòng khác.
Quay trở vào trong phòng, đóng cửa lại, Mục Ngạo Thiết lập tức hỏi Dữu
Khánh, “Làm sao làm được?”
Dữu Khánh biết rõ câu hỏi không đầu không đuôi này vừa rồi là có ý gì, hắn
buông tay cười khổ: “Lúc sau là gian lận giúp ngươi, nhưng trước đó thực sự là
may mắn.”
Mục Ngạo Thiết nửa tin nửa ngờ, vẻ mặt cho thấy y rõ ràng vẫn còn có hoài
nghi.
Có tin hay không, Dữu Khánh cũng làm biếng giải thích, mấu chốt là ngay cả
chính hắn cũng không thể tin nổi với cách giải thích của mình, tại Triêu Dương
đại hội, trong trường hợp không gian lận, dựa vào vận may hắn cũng từng bắt
trúng được miễn chiến bài, lần này lại nói là may mắn, bất kỳ ai cũng sẽ hoài
nghi.
Cũng may mà Mục Ngạo Thiết không có bám chặt lấy đề tài này, cho dù trong
lòng vẫn còn nghi ngờ y vẫn không nói thêm lời gì.
Chiếc thùng bắt thăm được đưa đi một vòng tới những phòng có khách đồng ý
bắt thăm, cuối cùng đặt tại trên bàn của Hổ Nữ.
Hổ Nữ rút chiếc nắp đậy thùng bắt thăm ra, dốc ngược thùng xuống, vỗ rầm
rầm mấy cái, dừng một chút rồi mới nhấc thùng lên, trên mặt bàn xuất hiện hai
mươi lăm quả mộc cầu nhìn giống nhau như đúc.
Cô ta cầm lấy một quả cầu gỗ mở ra một nửa, bên trong là hồng tâm, song song
xoay chuyển đặt úp tại trên bàn.
Tiếp đó lại cầm lấy một cái khác, mở ra, vẫn là hồng tâm, tiếp tục lật lại đặt úp
xuống. Sau khi mở ra tất cả mộc cầu, hoàn toàn không thấy một quả Bạch tâm
cầu nào, toàn bộ đều là Hồng tâm cầu, sau khi mở ra, đều đặt úp xuống.
Dưới ánh sáng đầy đủ, cô ta nhìn chăm chú vào những nửa quả cầu gỗ, quan sát
cẩn thận, rất nhanh liền lấy ra nửa quả cầu có vết xước kia, đặt riêng sang một
bên.
Cô ta vẫn chưa bỏ qua những nửa quả cầu khác, điều chỉnh lại góc độ nửa quả
cầu, quan sát tỉ mỉ nhiều lần, sau đó quay đầu lại, nói: “Lão bản nương, xem ra
không cần phải chờ đến buổi tiệc, nghi ngờ của ngài chắc hẳn không sai.”
Ngồi uống rượu tại cách không xa, Liên Ngư lười nhác mà đứng dậy, chân trần
đạp trên tấm thảm nhung dày, lắc lắc vòng eo uốn éo như rắn nước, chầm chậm
đi tới, cúi người cầm lấy nửa quả cầu trên bàn kia, xoay thân đặt mông ngồi lên
mặt bàn, ngón chân điệu đà xoay xoay, mắt say lờ đờ nhìn kĩ vết xước trên mặt
nữa quả cầu, hơi thở nồng mùi rượu, cười đùa nói: “Lại tới một người thông
minh.”
Thông thường, hoạt động bắt thăm tương tự quả thực có liên quan với tâm trạng
của nàng ta, nhưng đó chỉ là trong tình huống bình thường.
Hổ Nữ: “Tiệc tối sẽ nhiều thêm một vị bang chủ rồi.”
Liên Ngư thưởng thức nữa quả cầu gỗ trên tay, cười khanh khách nói: “Sáu vị
Bang chủ tham gia sự kiện Đồng Tước võ đã tụ tập đầy đủ tại chỗ ta rồi. Buổi
tiệc đêm nay chắc hẳn sẽ rất thú vị.