Bán Tiên
Mặc dù đám người sống sót của các bang phái đều sắp xếp thành viên liên thủ
canh gác, nhưng trong tình hình như thế này, sư huynh đệ mấy người vẫn không
dám ký thác an nguy vào người khác, cho dù có một người gác đêm vẫn sợ
phạm sai sót, bốn người chia ra làm hai tổ, thay phiên nhau canh gác và nghỉ
ngơi.
Đêm đen yên tĩnh, thành viên canh gác của Thanh Ô bộ tộc cũng mở to hai mắt
quan sát xung quanh. Bộ tộc bọn họ đã rất lâu, rất lâu không có tụ tập với nhau
một chỗ để cùng nhau vượt qua trời đêm, vừa cảm thấy mới lạ vừa có cảm giác
khẩn trương.
Bọn họ có thể nhìn thấy trong bóng đêm, phát hiện thấy bang chủ Hạt Tử bang
dường như cũng duy trì mức độ cảnh giác cực cao, thỉnh thoảng đi ra hang động
quan sát tình hình xung quanh, còn thỉnh thoảng đích thân đi tuần tra.
Khi trời sắp sáng, bọn họ phát hiện thấy Đoạn Vân Du lại dẫn theo hai người đi
tuần tra, chỉ là lần này rất lâu không thấy người quay về, nhưng bọn họ cũng
không quá mức để ý.
Mà hai gã thành viên Phi Ưng bang đi theo Đoạn Vân Du tuần tra cũng phát
hiện thấy có điều gì đó bất thường, không biết bang chủ dẫn bọn họ lén lút luồn
lách ở trong núi làm gì, lúc này đã rời xa nơi tụ tập, một người nhịn không được
hỏi: “Bang chủ, không chừng có tà ma mai phục xung quanh, chúng ta đang đi
đâu vậy?”
“Xuỵt!” Đoạn Vân Du quay đầu lại dựng thẳng ngón tay trước miệng, ra hiệu
im lặng, tiếp đó làm động tác ra dấu đừng có hỏi nhiều, cứ việc đi theo là được.
Hai người quay nhìn nhau không nói nên lời, đành phải trầm muộn cùng đi
theo, một đường cẩn thận cảnh giác xung quanh.
Một nhóm ba người đi lượn một vòng thật lớn, khi phía chân trời đã ửng sáng
mờ nhạt, Đoạn Vân Du mới nhấc tay ra hiệu dừng lại, lén lút trốn ở sau một
tảng đá lớn trong một chỗ thung lũng, rình rập quan sát tình hình trên một đỉnh
núi nào đó.
Hai người đi theo quan sát một hồi, sau đó nhận ra được, đó chẳng phải là ngọn
núi mà thành chủ Nhiếp Nhật Phục của Khối Lũy thành đang đứng một mình
sao? Bang chủ dẫn bọn họ đi vòng một vòng lớn đến đây nhìn trộm là có ý gì.
Không đợi cho hai người đưa ra nghi vấn, Đoạn Vân Du đã xoay người lại ra
hiệu cho hai người đưa tai đền gần, rồi thì thầm một hồi bên tai hai người.
Sau khi nghe xong, hai người rất kinh ngạc, một người nhỏ giọng đáp lại:
“Bang chủ, chúng ta định làm gì vậy?”
Đoạn Vân Du hạ thấp giọng nói: “Nếu muốn sống rời khỏi nơi này thì cứ phối
hợp làm theo là được, về sau các ngươi tự nhiên sẽ rõ.”
Hai người chỉ có thể vâng vâng dạ dạ gật đầu đồng ý.
Nhưng vẫn còn nghi vấn, một người hỏi: “Lỡ như hắn không đến đây thì sao?”
Đoạn Vân Du: “Không đến đây, không để ý tới, chúng ta cũng không mất mát
gì, dù sao, với tu vi của hắn, gây ra một chút động tĩnh, hắn chắc hẳn có thể
nghe được.”
Hai người vẻ mặt lo lắng không hé răng nữa.
Đoạn Vân Du xoay người lại hít sâu một hơi, nói không sợ là giả, nhưng gã ta
vẫn cắn răng loạng choạng chạy ra ngoài, dưới chân còn đạp nát đá vụn, rồi ngã
lăn lộn ra mặt đất, có vẻ cực kỳ chật vật.
“Bang chủ, bang chủ, ngươi làm sao vậy?”
Hai người quay nhìn nhau rồi cũng cố gắng chạy ra theo, không ngừng kêu to
hỏi han, bộ dạng khẩn trương nôn nóng vô cùng.
Trên đỉnh núi, đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, lỗ tai Nhiếp Nhật Phục khẽ nhúc
nhích, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua vùng núi phía trước, rồi bất chợt lắc mình một
cái bay vọt lên, giống như con dơi bay liệng trong đêm, rơi xuống tại gần bên
chỗ phát ra động tĩnh, quan sát, nhìn thấy là Đoạn Vân Du, người lúc trước chạy
đến cầu mình chữa trị lỗ tai, y có phần ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: “Hắn làm sao
vậy?”
Một người có vẻ nôn nóng đáp: “Không biết nữa, mỗi bang phái chúng ta thay
phiên nhau canh gác tuần tra, bang chủ dẫn theo chúng ta vừa mới đến nơi đây
thì đột nhiên xảy ra biến cố. Chúng ta cũng không tra xét ra được là nguyên
nhân gì.”
Nhiếp Nhật Phục nhẹ nhàng bay lên khỏi tảng đá đang đứng, lướt xuống bên
cạnh, phất tay ra hiệu cho hai người tránh ra, sau đó nửa ngồi xổm xuống đích
thân xuất thủ điều tra. Kết quả nhận thấy Đoạn Vân Du không có mạch đập,
thậm chí ngay cả tim cũng ngừng đập, y không khỏi cất tiếng kinh ngạc, “Di”, y
cũng không hiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Ngay tại lúc y vừa định tập trung tinh thần điều tra kỹ lưỡng hơn, chợt ánh mắt
lóe lên, phát hiện thấy khí lực của Đoạn Vân Du đột nhiên có lôi kéo dẫn dắt,
cũng có thể nói là đột nhiên bộc phát ra, y lập tức ý thức được không thích hợp,
tu vi bản thân trong nháy mắt liền muốn bộc phát ra theo, với thực lực của y là
hoàn toàn có thể ứng đối, một ít trò tạp kỹ đánh lén là không làm gì được y.
Nhưng thân thể y chợt như bị sét đánh, bỗng nhiên run lên, ý thức trong nháy
mắt trở nên mơ hồ, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ thêm được gì, cảm giác
trong chớp mắt cuối cùng là thấy chỗ mắt cá chân đau đớn.
Nhìn thấy thân thể Nhiếp Nhật Phục nghiêng ngã đổ xuống đất, Đoạn Vân Du
thi pháp tạm thời đè ép tim đập và mạch đập mới thở phào ra một hơi nhẹ
nhõm, toàn bộ áp lực đều được giải phóng ra ngoài theo hơi thở đó.
Khi Nhiếp Nhật Phục đã đổ gục xuống, gã ta ngồi dậy, bàn tay bám sát tại mắt
cá chân của Nhiếp Nhật Phục còn tiếp tục dốc sức đâm mạnh một cái, thứ gã ta
cầm trong tay cắm sâu vào trong nửa đoạn, gã ta mới dám yên tâm chậm rãi
buông lỏng tay ra, để lộ ra một nửa cây trâm cài tóc màu xanh ngọc.
Lúc này, vẻ sáng bóng của cây trâm cài tóc không còn như trước, tràn đầy ánh
sáng màu xanh ngọc nhàn nhạt.
Đối với điều này, Đoạn Vân Du không có ngạc nhiên, trước đó gã ta đã làm thí
nghiệm đối với thuộc hạ của mình, chỉ cần cây trâm cài tóc này đâm vào trên
người thì sẽ có quầng sáng tỏa ra, dường như vật có linh tính sống lại vậy. Về
phần tên thủ hạ ở mặt ngoài được gã ta sắp xếp đi nhận thư, tại sau khi gã ta lấy
được cây trâm, xem qua nội dung trong thư, thử làm thí nghiệm trên thân thủ hạ
xong, liền khiến cho tên thủ hạ đó biến mất.
Lúc này, hai gã thành viên Phi Ưng bang ở bên cạnh nhìn thấy Nhiếp Nhật Phục
vậy mà lại bị gục ngã trong tay bang chủ, bọn họ cực kỳ kinh ngạc, quả thực
khó thể tin nổi, không nghĩ tới việc bang chủ bảo bọn họ phối hợp lại là việc
này.
Đoạn Vân Du bò đứng dậy, nhìn thấy Nhiếp Nhật Phục ngã gục ra đất bất động,
lòng gã ta vẫn còn sợ hãi, biết rõ dựa vào tu vi của Nhiếp Nhật Phục và tốc độ
phản ứng, tại trong tình huống bình thường, cho dù gã có thể ở sát bên ra tay
đánh lén, dù là tập kích trúng vào chỗ hiểm của Nhiếp Nhật Phục, cũng rất khó
có thể kịp đánh ra được một đòn trí mạng.
Hơn nữa, Nhiếp Nhật Phục cũng không có khả năng dễ dàng bộc lộ chỗ hiểm ra
trước mặt ngoại nhân, huống chi là đâm trúng vào mắt cá chân, bộ phận không
ảnh hưởng đến việc phản kích, kết quả này chỉ có thể nhờ vào tác dụng thần kỳ
của Định Hồn trâm, nếu không gã ta hoàn toàn không thể đắc thủ,
Gã ta cũng không quan tâm đến phản ứng của hai gã thủ hạ, gã ta nhìn nhìn
xung quanh, nhanh chóng bảo hai gã thủ hạ khiêng Nhiếp Nhật Phục đi theo
mình.
Tìm đến một nơi không dễ bị phát hiện, giấu Nhiếp Nhật Phục vào đó, gã ta nói
hai người trông chừng cho cẩn thận, đặc biệt chỉ vào Định Hồn trâm dặn dò một
câu, “Đây là thứ mà ta đã chuẩn bị sẵn để khắc chế sâm Kỳ Lân, tuyệt đối
không được rút ra, nếu không, để cho Nhiếp Nhật Phục tỉnh lại, tất cả chúng ta
đều sẽ bị giết.”
Gã không nói cho biết Định Hồn trâm là một kiện bảo vật, cũng đủ để cho hai
gã thủ hạ vô cùng khẩn trương phải liên tục gật đầu nhớ kỹ.
Và gã ta cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi, đi đường vòng quay trở lại
nơi mọi người tụ tập.