Bán Tiên
Những người khác cũng rất hiếu kỳ không biết Thiện Tri Nhất và Hướng Chân
sẽ luận kiếm với nhau như thế nào, hoặc là khi nào họ sẽ luận kiếm, muốn nhìn
xem náo nhiệt, hoặc là muốn mở rộng tầm mắt, nhưng mà điều đó nằm ngoài
tầm kiểm soát của những người khác, bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong tò mò.
Đêm đó, Phượng Tàng Sơn lại bày ra đại yến hội để đãi khách, chủ yếu là chiêu
đãi hai vị quý khách mới tới Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa, nào ngờ Thiện Tri
Nhất không có tham dự, chỉ phái tâm phúc tùy tùng của mình là Thời Giáp làm
đại diện.
Yến tiệc được tổ chức ngoài trời bên cạnh một đống lửa lớn, trên bàn bày đầy
các loại hoa quả tươi, và các loại rượu tự làm, thịt là các món dân dã săn bắt
trong núi, có người ở bên cạnh nướng liên tục, đảm bảo cho khách luôn được ăn
món ăn nóng hổi, thơm ngon.
Sau đó, thỉnh thoảng còn có con cháu Phượng tộc ra sân nhảy múa ca hát giúp
vui, đối với người mới đến, khung cảnh này có một sự hấp dẫn khá khác lạ và
đặc biệt.
Tiểu Hắc cũng muốn ra sân ca múa góp vui, nhưng mà bị Trùng Nhi một mực
lôi kéo giữ lại, nếu không, nó đã xông ra từ lâu rồi.
Trong lúc khách và chủ thỉnh thoảng nâng chén mừng nhau, Phượng A Đao
chợt bước nhanh tới, đi tới bên cạnh chủ vị, nơi Phượng Tàng Sơn và Diệp
Điểm Điểm ngồi, gã cúi người nói nhỏ, “Ngũ lang, phu nhân, lại có hai khách
nhân tìm đến Phượng tộc chúng ta, người phía bên Phượng đầu lĩnh đưa đến
đây…”
Dữu Khánh không biết bọn họ đang nói cái gì, vừa nâng chén lên thì chợt phát
hiện thấy Phượng Tàng Sơn và Diệp Điểm Điểm đang nhìn mình chằm chằm,
hắn không khỏi tự hỏi, lẽ nào đang nói chuyện gì có liên quan đến mình hay
sao?
Diệp Điểm Điểm quay đầu lại nói “Cho mời”, sau đó Phượng A Đao nhanh
chóng rời đi.
Cùng lúc đó, thành viên khác của Phượng tộc được dặn dò, lại đem ghế đến sắp
xếp hai chỗ ngồi, rõ ràng là có thêm hai vị khách nữa.
Không lâu sau, mọi người quả nhiên nhìn thấy có hai vị khách được Phượng A
Đao dẫn đến, Dữu Khánh còn chưa thấy rõ gương mặt của hai vị khách thì đã
trợn mắt há mồm, bởi vì hắn quá quen thuộc đối với hình dạng của hai vị khách
kia, một mập mạp một to khỏe.
Đến khi hai người đến gần, ánh lửa rọi sáng khuôn mặt, đúng như dự đoán của
Dữu Khánh, đó chính là khuôn mặt tươi cười hí hửng của Nam Trúc, và khuôn
mặt không biểu cảm của Mục Ngạo Thiết. Hai người, mỗi người đeo một cái
bao, dắt tay nhau đi đến.
“Ai da! Tới sớm thực sự không bằng tới đúng lúc nha, vậy mà còn kịp giờ ăn
a.” Nam Trúc tươi cười hớn hở chắp tay với mọi người.
Tiểu Hắc hưng phấn nhảy dựng lên, chạy đến ôm lấy Nam Trúc, hét to, “Mập
mạp thúc, Cửu thúc, sao các thúc lại tới đây?”
Nam Trúc tươi cười xoa xoa đầu nhóc con, rồi ra hiệu cho nó tránh sang một
bên chơi, sau đó trước tiên cùng với Mục Ngạo Thiết đi đến chào hai vợ chồng
Phượng Tàng Sơn và Diệp Điểm Điểm.
Sau khi chào hỏi chủ nhân xong, hai người đến chỗ ngồi, khi ngồi xuống còn
thỉnh thoảng quan sát Hướng Chân, vẻ mặt đều lộ rõ sự kinh ngạc, rõ ràng đang
thắc mắc không biết vì sao Hướng Chân lại ở nơi này.
Hướng Chân cũng chỉ hướng tới hai người khẽ gật đầu chào.
Dữu Khánh cũng kinh ngạc, không biết hai tên này chạy đến đây làm gì? Nhìn
thấy hai tên này thật sự cởi hành lý ra bắt đầu thỏa sức ăn uống, hắn nhịn không
được, trực tiếp chạy đến bên Nam Trúc nhỏ giọng chất vấn: “Các ngươi không
đi làm việc, chạy đến đây làm gì vậy?”
Nam Trúc đang nhai một đống thịt nướng nóng hổi trong miệng, nhồm nhoàm
đáp một câu, “Mấy lời khó thể nói rõ, về sau nói tiếp đi.” Nói xong, gã đưa tay
cầm lấy chiếc cốc sừng trâu, chủ động chạm cốc với Dữu Khánh, ngửa đầu nốc
cạn, sau đó hỏi ngược lại: “Hướng Chân tại sao lại chạy đến đây?”
Dữu Khánh lười để ý đến gã, nói chính xác là bất mãn với việc hai người chạy
tới đây, hắn xoay người bước trở về chỗ của mình, ngồi xuống.
Hắn không nói cũng chẳng sao, sau đó chính Nam Trúc bưng cốc rượu chạy đến
mời rượu Hướng Chân, rồi tự mình trực tiếp hỏi thăm Hướng Chân.
Sau khi tìm hiểu rõ lí do Hướng Chân đến đây, gã thuận tiện nghe ngóng lai lịch
của Tô Bán Hứa, được biết đó là một vị thần tài như vậy, điều này thực sự quá
tuyệt vời, gã lập tức nhiệt tình giống như một con chó vẫy đuôi mừng chủ, mặt
mày toe toét xum xoe áp tới làm quen.
Tâm trạng Dữu Khánh ban đầu cũng không tệ lắm, lúc này lại giống như đang
uống rượu giải sầu.
Tiểu Hắc thì rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại chạy đến uống rượu với Nam Trúc.
Sau khi kết thúc tiệc tối, khách và chủ trở về nơi ở của mình. Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết không cần chủ nhân bố trí nơi ở khác, hai người trực tiếp lựa chọn
dồn đống vào một chỗ với Dữu Khánh.
Khi trở về nơi ở, Dữu Khánh không có khách khí, nói Trùng Nhi, Hướng Chân
dẫn theo Tiểu Hắc ra ngoài đi dạo hóng gió trước, hắn dẫn Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết vào trong phòng.
Vào nhà, đóng cửa lại, Dữu Khánh lập tức cất tiếng chất vấn phủ đầu, “Các
ngươi chạy đến đây làm gì vậy?”
Mục Ngạo Thiết đi đến một bên, bỏ bọc hành lý xuống, ngồi trên ghế không có
hé răng.
Nam Trúc cũng bỏ bọc hành lý xuống nhưng lại là cười hắc hắc vui vẻ, “Ta trở
về cửa hàng, nghe nói ngươi đến nơi này, vì vậy chờ lão Cửu trở về, chúng ta
liền kết bạn cùng nhau đi đến đây. Ngươi chờ chút nhìn xem này.” Gã xoay
người đi đến mở một cánh cửa sổ ra, chu môi huýt lên mấy tiếng huýt sáo lanh
lảnh.
Chỉ chốc lát sau, dưới áng mây che nửa vầng trăng sáng, có một bóng đen lóe
qua, trực tiếp bay xuyên vào cửa sổ, hạ xuống trên lưng tựa một cái ghế, là một
con chim màu, còn là mọt con chim có ba chân, Dữu Khánh cũng cần nhìn cũng
biết đó là Tam Túc ô.
Hắn cau mày hỏi: “Các ngươi đưa nó tới đây làm gì vậy?”
Nam Trúc xì một tiếng, liếc mắt khinh bỉ, như muốn nói ngươi không phải biết
rõ rồi còn cố hỏi sao, “Có Tiểu Thanh ở đây, nếu có chuyện gì, truyền tin qua lại
cũng thuận tiện.”
Nói xong, gã còn vặn vẹo, xoay xoay thân thể tròn trịa của mình, một ngón tay
đung đưa tại trước mặt Dữu Khánh, ra hiệu cho hắn nhìn theo ngón tay của
mình.
Ngón tay đung đưa cuối cùng chỉ lên búi tóc của gã, thực ra cũng không phải là
chỉ vào búi tóc, mà là trâm cài tóc. Đó là một cây trâm màu xanh ngọc.
Thoạt nhìn nó có vẻ là một cây trâm ngọc thạch bình thường, nhưng Dữu Khánh
nhận ra thứ này, hắn biết cây trâm này không phải bình thường, đó chính là
pháp bảo tiên gia Định Hồn trâm, được tên mập chết tiết này len lén trộm lấy
trong Trấn Linh chung khi tại tại Bồng Lai sơn.
Lúc ban đầu bọn hắn cũng không biết cây trâm này là thứ gì, về sau bọn hắn
thỉnh giáo Tiểu Thanh, mới biết được nó để làm gì.
Dữu Khánh dần dần mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói:
“Ngươi điên rồi sao, cắm thứ này ở trên đầu chạy lui chạy tới khắp nơi làm gì?”
Nam Trúc không tán đồng, “Yên tâm đi, thứ này cắm ở trên đầu mới là bình
thường.”
Dữu Khánh đè ép âm thanh, tức giận hỏi: “Ngươi mang theo thứ này chạy đến
đây làm gì?”
Nam Trúc cười hắc hắc, lại đi tới trước bao hành lý của mình, mở nó ra, đầu
tiên là lôi ra một cái hắc hồ lô, đung đưa cho Dữu Khánh nhìn thấy, đặt lên bàn,
sau đó lại lấy ra một quả trứng vàng giấu trong đống quần áo, tiếp tục lắc lư cho
Dữu Khánh xem, cuối cùng lại lấy ra tấm Thiên Dực lệnh bị ăn mòn lỗ chỗ tại
trước ánh mắt giận sôi người của Dữu Khánh.
Sau khi đã đặt hết mọi thứ lên trên bàn, gã mới nói khẽ với Dữu Khánh: “Yên
tâm, ta đã đem theo đầy đủ đồ nghề tới rồi.”
Hàm răng Dữu Khánh đã nhe hết ra khỏi khóe miệng, “Mập mạp chết tiệt, ta hỏi
ngươi, ngươi chạy đến đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Nhìn thấy phản ứng của hắn không thích hợp, Nam Trúc lần lượt cất từng thứ
một vào lại trong bọc, trả lời lấy lệ: “Không làm gì nha, ngươi muốn làm gì,
chúng ta liền làm cái đó.”
Dữu Khánh cả giận hỏi: “Ta muốn làm gì hả?”
Vẫn là thái độ như vậy, Nam Trúc không hài lòng nữa, gã dùng sức buộc chặt
túi lại, rồi cũng phát cáu lên, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, tiếp tục giả bộ sẽ rất
chàm chán. Trong mười chữ mà Cửu vĩ hồ nhắc tới, đi đâu để tìm’Bất tử chi
vũ’, thực ra tất cả chúng ta đều biết rõ ràng. Bất tử điểu trong truyền thuyết ám
chỉ cái gì, còn cần ta nói thẳng ra sao? Hơn nữa, Phượng tộc vốn đã có truyền
thuyết bất tử liên quan đến thần tiên, ta không tin ngươi chưa hề nghe nói chút
nào về nó.”
Gã quay đầu lại nhìn Mục Ngạo Thiết, hỏi: “Lão Cửu, hắn tự mình chạy đến nơi
này, còn hỏi chúng ta đến đây làm gì, giả bộ hồ đồ như vậy, ngươi tin được
không?”
Mục Ngạo Thiết không hề hé răng, đó chính là đã tỏ thái độ.
Thời gian hai năm, không dài cũng không ngắn, nhưng những gì trải qua trong
quá trình đó, đối với một số người mà nói chưa chắc đã có thể chịu đựng được.
Đã từng trực diện đối mặt với một số hành động cuồn cuộn rầm rộ như sóng
triều, nhưng bọn hắn vẫn chưa đạt được điều mình muốn, hai năm nay lăn lộn
làm việc linh tinh kiếm tiền sinh hoạt, vừa ý sao? Cứ tiếp tục như vậy, đồng ý
sao? Chưa từng cầm lấy được đã nói bỏ qua, rốt cuộc là một loại giày vò.
Nhất là khi biết rằng mình có cơ hội để thay đổi vận mệnh.
Huống chi, trong hai năm vừa qua, cả ba người bọn hắn đều từng bị tê liệt, làm
sao để chữa khỏi? Căn cứ vào kinh nghiệm của Nam Trúc từng bị Cửu vĩ hồ
nhào nặn, giày vò, bọn hắn cắt da mở thịt, ngựa chết chữa như ngựa sống, thực
hiện mài giũa khớp xương hoàng kim từng chút một, không hiểu ra sao giày vò
khỏi được, về phần sau này sẽ nghiêm trọng đến mức nào thì không ai biết
được.
Ít nhất, Nam Trúc là thật sự không muốn tiếp tục sống mỗi người một nơi với
Bách Lý Tâm, gã muốn đem tới điều kiện sống tốt hơn cho Bách Lý Tâm.
Ngay cả bản thân Dữu Khánh, hắn cũng có phần không chịu đựng nổi kiểu sống
ăn bám đó, nhưng đến hiện tại hắn vẫn phản đối, bởi vì hắn biết rõ chuyện này
hung hiểm cỡ nào, bởi vì hắn biết không thể lần nào đều gặp được may mắn
như trước, hắn cắn răng nói: “Ta đã đoán được các ngươi chạy tới đây muốn
làm gì. Bây giờ, ta trịnh trọng nói cho hai các ngươi biết, ta đến đây chỉ vì muốn
giành lấy việc buôn bán sản vật của Phượng tộc cho Đào Hoa cư. Ta tới đây
tuyệt đối không phải giống như các ngươi nghĩ, nếu không, ta chắc chắn sẽ
không dẫn theo Tiểu Hắc cùng tới đây. Ta tuyệt đối sẽ không đụng đến việc đó
nữa, các ngươi cũng không được phép đụng tới. Nếu không, đừng trách ta trở
mặt!”
Nam Trúc: “Ngươi vội vàng gì chứ? Ta đã nói rồi, ngươi làm gì, chúng ta làm
cái đó. Nhiều người nhiều tay, có vấn đề gì sao?”
Dữu Khánh không nói nên lời, nhấc tay chỉ qua chỉ lại giữa hai người, cuối
cùng phất tay áo bỏ đi, một mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Nam Trúc mở cửa ra, hướng ra bên ngoài hét lên, “Trùng Nhi, sắp xếp phòng
thế nào?”
Trùng Nhi nghe tiếng hỏi, nhanh chóng chạy về chỉ dẫn, chỉ cần không phải một
người một phòng, số phòng thực sự đủ dùng.
Trùng Nhi vẫn ở cùng một phòng với Dữu Khánh, Tiểu Hắc thích chơi đùa với
Nam Trúc nên chạy đến ở chung với Nam Trúc.
Không có gì ngạc nhiên, nữ nhi A Hoàn của Phượng Tàng Sơn lại thừa dịp
trăng sáng đến đây tìm Trùng Nhi rủ đi chơi, khiến Trùng Nhi phải trốn ở trong
phòng không dám đi ra ngoài.
Vì việc này, Dữu Khánh thực sự không nhịn được nữa, hắn đã nhắc nhở Phượng
Tàng Sơn, đã đến lúc ngươi cần phải quản đứa con gái này, cứ luôn muốn leo
lên người nam nhân là chuyện gì chứ? Nào ngờ Phượng Tàng Sơn nói rằng gã
đã nhận ra được nữ nhi yêu thích Trùng Nhi, mấu chốt là gã cũng không đặt
nặng, chỉ cần thanh niên nguyện ý đến với nhau là được, gã không ngại để
Trùng Nhi làm con rể của mình.
Dữu Khánh có chút sững sờ, nếu thật sự làm ra chuyện lửa gần rơm lâu ngày
cũng cháy, vậy làm sao phân chia bối phận?
Dưới mái hiên, Nam Trúc chuyển một cái ghế ra ngoài ngồi ngắm trăng.
Tiểu Hắc nằm úp sấp ghé, vào tai gã nhỏ giọng thì thầm, “Các tỷ tỷ nơi này
không mặc quần…”
Nam Trúc nghe vậy mặt mày rạng rỡ, thỉnh thoảng còn kéo cổ nhóc con đến sát
bên tai nhỏ giọng giao lưu, “Không mặc quần trong váy hả? Ngươi phải ngồi
xổm xuống lén nhìn một chút…”
Mục Ngạo Thiết cũng đang đứng ngắm trăng dưới mái hiên, khoanh tay ngẩng
đầu nhìn trăng, có lẽ nghe được lời Nam Trúc nói, có lẽ thất thần không có nghe
được, từ sau khi bị ép buộc phải tách khỏi Liên Ngư, bộ dạng lãnh khốc trước
đây lại trở về với y.
A Hoàn có phần thất vọng đi ra khỏi phòng, bước ra khỏi cửa nở nụ cười gượng
gật gật đầu chào những người dưới mái hiên.
Tiểu Hắc lập tức thoát khỏi bên người Nam Trúc, chạy tới trước mặt A Hoàn,
ôm cánh tay cô ta, ngửa đầu cầu xin; “Tỷ tỷ, dẫn ta đi chơi đi.”
A Hoàn cười hì hì, thỏa mãn yêu cầu của nhóc, lập tức cầm tay nó dắt đi.
Tiểu Hắc vui vẻ đi theo, quay đầu lại nháy nháy mắt với Nam Trúc, miệng mấp
máy muốn nói gì đó, giống như đang nói là, khi trở về sẽ kể cho nghe.
Nam Trúc trên mặt nở nụ cười xấu xa, gật gật đầu, còn che mặt cười hắc hắc
một hồi, khi người đã đi xa, gã mới buông tay, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc,
thở dài lắc đầu, “Một hài tử đơn thuần như vậy, thật sự đã bị đám nữ nhân U
Giác Phụ kia dạy hư. Trở về ta phải tìm cơ hội nói chuyện phải trái với bọn họ
mới được.”
Mục Ngạo Thiết khoanh tay trước ngực lạnh lùng liếc gã một cái.
Sau đó, Nam Trúc yên vị tại dưới mái hiên chờ đợi, nhưng chờ đến khi đêm đã
rất khuya vẫn không thấy Tiểu Hắc trở về.
Mọi người vốn cũng không quá để ý, cho đến khi “Đại bổng” đi theo Tiểu Hắc
bay trở về một mình, trên thân rõ ràng còn có vết thương, lúc này đám người
Dữu Khánh mới nhận thấy được không ổn, từ trước đến nay, “Đại bổng” không
bao giờ rời khỏi Tiểu Hắc.