Bạn Trai Ăn Bám
17
Về sau, tôi nghe nói Tần Tư Hàn đã giật lại giấy tờ nhà từ tay mẹ anh ta.
Thái Kim Hoa ăn vạ, khóc lóc, lăn lộn trên đất, nhất quyết không chịu đồng ý.
Nhưng đối mặt với những tài liệu pháp lý mà tôi đã nhờ bộ phận luật sư gửi đến—
Những lỗ hổng tài chính c.h.ế.t người—
Tần Tư Hàn không còn lựa chọn nào khác.
Anh ta không dám đánh cược.
Anh ta sợ, sợ rằng tôi thực sự có thể khiến anh ta vào tù.
Vậy nên, đối diện với sự ngăn cản của mẹ mình, anh ta không chỉ không mềm lòng—
Mà còn thẳng tay đẩy bà ta về quê.
Còn Mạnh Tiểu Nhã…
Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, cái vẻ ngoài hào nhoáng của Tần Tư Hàn—
Thực chất lại chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Thấy kế hoạch thất bại, Mạnh Tiểu Nhã đến bệnh viện, định bỏ đứa bé.
Nhưng bác sĩ lại nói, trước đây, do sống quá buông thả ở nước ngoài, cô ta đã từng phá thai nhiều lần.
Nếu lần này cô ta tiếp tục bỏ thai, sẽ rất nguy hiểm.
Thậm chí, có thể không bao giờ mang thai được nữa.
Vậy nên, tốt nhất là nên giữ lại, dưỡng thai cẩn thận rồi sinh con.
Mạnh Tiểu Nhã sụp đổ hoàn toàn, cả ngày cãi nhau với Tần Tư Hàn.
Thậm chí, ngay cả lúc Cố Trì đi ký hợp đồng, xử lý thủ tục chuyển nhượng căn nhà,
Cũng tận mắt chứng kiến hai người họ đang lớn tiếng cãi vã.
Tần Tư Hàn cố nhẫn nhịn Mạnh Tiểu Nhã, chủ yếu là vì đứa bé trong bụng cô ta.
Mạnh Tiểu Nhã căm hận anh ta đến tận xương tủy, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được cách nào tốt hơn.
Nhất Phiến Băng Tâm
Sau khi nghe Cố Trì kể lại chuyện này như một trò cười, tôi chỉ cảm thấy châm biếm đến cực độ.
Tại sao lại phải tìm bạn đời trong một đống rác chứ?
May mắn là tôi đã kịp thời nhìn thấu anh ta.
Nhưng trên thế giới này, vẫn còn quá nhiều người đang chìm đắm trong u mê.
Ví dụ như Tần Tư Hàn—
Đến tận bây giờ, anh ta vẫn không biết rằng…
Trên đầu mình đang xanh rờn rồi.
Mấy ngày nay, tôi chẳng thèm để ý đến Tần Tư Hàn,
Nhưng những tin nhắn xin lỗi dai dẳng của anh ta vẫn không hề dừng lại.
Vậy nên, tôi quyết định—
Như anh ta mong muốn, gặp mặt anh ta một lần cuối cùng.
Nhân tiện, đem sự thật trả lại cho anh ta.
18
Lần tiếp theo tôi gặp lại Tần Tư Hàn, đã là một tháng sau đó.
Cận kề năm mới, tuyết bắt đầu rơi.
Anh ta trông tàn tạ hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hốc hác đi rõ rệt.
Hôm đó, tôi lái một chiếc Ferrari đỏ rực.
Còn anh ta, đi một chiếc xe máy điện cũ.
Tôi khoác áo lông chồn, ngồi trong xe, lười biếng liếc nhìn anh ta.
Đầu mũi và vành tai anh ta bị gió lạnh làm đỏ ửng, tuyết phủ trên áo.
Sự kiêu ngạo và ảo tưởng hão huyền của anh ta—
Đã bị tôi đập nát hoàn toàn.
Tần Tư Hàn nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đỏ hoe:
“Tịnh Tịnh…”
Buồn cười thật.
Giọng anh ta thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
Tôi tò mò muốn xem, đến nước này rồi, anh ta còn có thể nói gì?
Nhưng không ngờ, anh ta lại rụt rè hỏi:
“Anh có thể mời em một ly trà sữa được không?”
Tôi sững lại một chút.
Rồi nhanh chóng phản ứng kịp.
À, gần đây có một quán trà sữa.
Khi mới tốt nghiệp, tôi thường nhờ anh ta mua trà sữa cho mình.
Quán đó có giá rất phải chăng, một ly trà khoai môn trân châu chỉ 7 tệ, lại cực kỳ to.
Khi ấy, lương tháng của Tần Tư Hàn chỉ có hai, ba nghìn tệ.
Tôi sợ anh ta bị áp lực tài chính nên mỗi lần uống trà sữa, tôi đều chọn quán này—
Đơn giản vì nó rẻ.
Lâu dần, anh ta mặc định rằng—
Tôi chỉ xứng đáng uống ly trà sữa 7 tệ đó, không đáng được nhận thứ tốt hơn.
Tôi khẽ bật cười chế giễu:
“Không cần—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đồ anh mời, tôi sợ bẩn.”
Sắc mặt Tần Tư Hàn lập tức tái nhợt.
Sau đó, anh ta cúi đầu đầy chán nản:
“Tịnh Tịnh, em thực sự không thể tha thứ cho anh sao…
“Vì em, ngay cả nhà anh cũng đã…”
Tôi không đợi anh ta nói hết, liền cắt ngang, hỏi ngược lại:
“Anh nghĩ tôi thiếu nhà sao?”
Tôi tùy tiện chỉ về một hướng—
Chính là khu thương mại sầm uất nhất thành phố này.
“Anh nhìn thấy những tòa nhà đó không?”
“Năm năm trước, bố tôi xây đấy.”
Tần Tư Hàn một lần nữa nghẹn lời.
Lúc này, bất cứ điều gì anh ta nói ra cũng đều vô nghĩa.
Tôi dứt khoát ném cho anh ta tập tài liệu mà Cố Trì đã điều tra về Mạnh Tiểu Nhã:
“Tự mình xem đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
“Tôi không bao giờ ăn cỏ cũ.”
“Huống hồ, đó còn là một đống cỏ rác.”
Tần Tư Hàn mơ hồ nhận lấy, vừa lật xem hai trang, sắc mặt đã tái mét.
Đúng lúc này, Cố Trì gọi đến.
“Chị, chị biết không?”
“Dạo gần đây em cho người theo dõi Mạnh Tiểu Nhã, phát hiện cô ta thường xuyên đến bệnh viện.”
Tôi không cảm thấy ngạc nhiên:
“Có thai rồi, đi bệnh viện chẳng phải chuyện bình thường sao?”
Cố Trì phụt cười:
“Quan trọng là xem cô ta đi khám ở khoa nào chứ chị!”
“Cô ta đâu có đi khám thai!”
“Chị đoán xem, cô ta bị bệnh gì?”
“Giang mai giai đoạn hai.”
Tôi lặng người.
Sau khi cúp máy, tôi trầm ngâm nhìn Tần Tư Hàn.
Rồi buông một câu nhắc nhở cuối cùng:
“Tần Tư Hàn, có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra đi.”
“Có lẽ, loại virus khiến anh dương tính trước đây, không chỉ có một đâu.”
Sắc mặt Tần Tư Hàn lập tức thay đổi.
Môi anh ta run rẩy, giọng nói lắp bắp:
“Ý… ý em là gì?”
Tôi cười nhạt, đầy châm biếm:
“Anh nghĩ sao?”
Anh ta đã đọc tài liệu điều tra về Mạnh Tiểu Nhã.
Anh ta thừa hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
Tần Tư Hàn không dám chậm trễ thêm giây nào, lập tức nhảy lên xe máy điện phóng đi.
Chắc là… đến bệnh viện rồi.
19
Lần cuối cùng tôi nghe tin về Tần Tư Hàn và Mạnh Tiểu Nhã—
Là chuyện xảy ra sau khi Tần Tư Hàn đi kiểm tra ở bệnh viện.
Khi có kết quả, anh ta tức giận đến phát điên, thẳng tay đánh Mạnh Tiểu Nhã.
Cô ta bị đánh đến mức sảy thai ngay tại chỗ.
Mạnh Tiểu Nhã mất m.á.u quá nhiều, phải cấp cứu trong bệnh viện, may mắn giữ lại được mạng sống.
Nhưng từ nay về sau, cô ta sẽ không thể mang thai nữa.
Còn Tần Tư Hàn, vì tội hành hung gây thương tích nặng, đã bị tống vào tù.
Cả hai người họ, xét nghiệm bệnh giang mai—
Đều dương tính.
Cuộc đời của họ, hoàn toàn bẩn thỉu từ trong ra ngoài.
20
Rất nhanh, đêm giao thừa đã đến.
Năm mới sắp bắt đầu.
Cố Trì chọc ghẹo tôi:
“Chị, năm mới rồi, có phải nên tìm cho em một ông anh rể mới không?”
Tôi chỉ mỉm cười:
“Ai mà biết được, cứ để tùy duyên thôi.”
Dù sao thì—
Đàn ông trong bãi rác, chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tôi.
Yêu đương, làm sao có thể thơm tho bằng việc kiếm tiền chứ?
(End)