Sau khi về nhà, tôi tổng hợp lại toàn bộ bằng chứng, chuyển thành một file PDF.
Tôi chưa bao giờ là kiểu người “có thù tất báo”, thật lòng mà nói, suốt thời gian qua tôi cũng chưa từng có ý định đẩy mọi chuyện đến đường cùng.
Nhưng Trịnh Vân hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, vậy thì để cho “bảo bối đàn em” của anh ta cũng được nếm thử mùi “cuồng phong bão táp”.
Dù sao thì cũng đã có rất nhiều người lục ra được tài khoản chính của tôi, tôi liền dứt khoát dùng luôn tài khoản này để đăng tải toàn bộ mọi thứ.
Trước bằng chứng rành rành, Trịnh Vân hoàn toàn không còn cách nào chối cãi.
Cư dân mạng phẫn nộ đến mức còn hơn cả tôi.
“Đồ khốn chui ra từ 《Sơn Hải Kinh》, sao còn mặt mũi đi PUA người ta bằng văn vẻ tình sâu nghĩa nặng?”
“Dùng tiền của vị hôn thê để nuôi tiểu tam, còn sống chung với nó, loại đàn ông này không biết xấu hổ à? Sao trời không đánh c.h.ế.t nó đi cho rồi!”
“Còn cái cô đàn em kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tâm địa xấu xa, đạo đức bại hoại!”
Với chút thiện ý cuối cùng, tôi đã che đi toàn bộ thông tin cá nhân của Trịnh Vân và cô đàn em kia.
Nhưng tôi tin rằng, cho dù không chỉ đích danh, những lời mắng nhiếc và căm ghét đó cũng đã đủ khiến bọn họ không ngóc đầu lên nổi.
Thế nhưng Trịnh Vân lại một lần nữa tự cho mình là thông minh.
Cũng phải thôi, đến c.h.ế.t chắc anh ta vẫn nghĩ rằng chỉ số IQ của mình cao hơn tôi cả đoạn.
Bình thường như vậy, mà lại tự tin đến thế.
Anh ta đăng một đoạn văn dài, cố gắng dùng dư luận để khiến tôi quay lại hòa giải với anh ta.
Vậy mà trong đoạn văn đó, anh ta lại “vô tình hay cố ý” khoe mình là học viên cao học 985, rồi chê tôi chỉ học đại học hạng hai, không xứng với anh ta.
Chính dòng khoe 985 đó, cộng thêm địa chỉ IP, đã giúp cư dân mạng nhanh chóng xác định được trường đại học anh ta đang theo học.
Sau đó, việc tra ra tên thật của anh ta gần như là chuyện dễ như trở bàn tay.
23
Rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu gọi thẳng tên Trịnh Vân và cô đàn em ra mà chửi.
Họ còn đồng loạt kéo vào trang chính thức của trường để chỉ trích:
“Cho hỏi trường các người đào tạo ra loại cặn bã như Trịnh XX, Doãn XX thế nào vậy?”
“Đây là nề nếp học đường của quý trường à?”
Trước sức ép dư luận, tài khoản chính thức của trường buộc phải đăng thông báo, nói rằng nhà trường đã vào cuộc điều tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy tình hình đã không thể cứu vãn, Trịnh Vân cuối cùng cũng bắt đầu hoảng hốt.
Anh ta lại tiếp tục đổi tài khoản để gọi điện cho tôi, cầu xin tôi tha cho anh ta.
Còn tôi, chỉ cần nghe thấy giọng anh ta là lập tức lạnh lùng cúp máy.
Thấy cách đó không hiệu quả, Trịnh Vân lại nhắn tin cho tôi.
Trong ảnh, anh ta đang quỳ gối dưới đất, chẳng còn vẻ ngạo nghễ như trước nữa:
“Làm ơn đi, Nguyệt Nguyệt, dù gì chúng ta cũng từng quen biết, xin em chừa cho anh một con đường sống.”
Tôi vẫn hoàn toàn phớt lờ.
Người chịu cảnh khốn đốn không kém còn có cả cô đàn em.
Cô ta chủ động tìm đến tôi, vừa khóc vừa kể rằng lúc mới quen Trịnh Vân, cô ta hoàn toàn không biết anh ta đã có vị hôn thê:
“Hồi đó em có cảm tình với anh ấy, mà anh ấy lại nói mình còn độc thân, nên em mới quen anh ấy.”
“Vậy còn sau này thì sao? Sau này cô rõ ràng đã biết sự tồn tại của tôi mà…”
Cô ta gào khóc thảm thiết:
“Em biết sai rồi, chị ơi, chị xem em còn nhỏ tuổi, chị đừng chấp nhặt với em nữa có được không? Chị giúp em đính chính đi mà, em cũng là nạn nhân mà…”
Phải rồi, “nhỏ tuổi” mới 20 thôi.
Một “nạn nhân” biết rõ Trịnh Vân đã có bạn gái nhưng vẫn vụng trộm với anh ta, còn dùng 6000 tệ định mua đứt danh dự của tôi.
Tôi tức đến mức suýt bật cười:
“Cô và Trịnh Vân quả là một cặp trời sinh, trường học nào lại có thể nuôi ra hai sinh vật đặc biệt thế này, không thấy quan tài không đổ lệ?”
Nếu không phải mọi chuyện bị phanh phui, thì cả hai người bọn họ mãi mãi cũng chẳng bao giờ cúi đầu trước tôi.
Cô đàn em vừa khóc vừa thở không ra hơi:
“Em xin chị đấy, chị ơi, em thề sẽ không bao giờ liên lạc với Trịnh Vân nữa, xin chị tha cho em đi.”
“Ý cô là… đến tận hôm nay, hai người vẫn còn dây dưa không dứt?”
Nhất Phiến Băng Tâm
Cô ta sững người một chút, rồi lại tiếp tục khóc.
“Hừm. Cô nghe cho rõ này, Doãn Nhụy.
“Lời tôi từng nói với Trịnh Vân, bây giờ tôi cũng nói lại cho cô:
“Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Cô đã là người trưởng thành, thì phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình.”