Bạn Trai Pháp Y Của Tôi

Chương 5:



Chương 5: Khu nhà chúng tôi một mặt giáp đường lớn, mặt kia dọc bờ sông.

Bây giờ đã khuya lắm rồi, bờ sông yên tĩnh không một tiếng động, tới một bóng người cũng không có.

Giang Thần dừng xe, tắt máy.

Tôi nhỏ giọng lầm bầm.

“Nhà tôi gần cổng đông hơn, nếu đi từ cổng tây này tôi còn phải đi một vòng.”

Vừa nói tôi vừa đưa tay mở cửa xe, nhưng sau khi kéo một cái lại phát hiện, không mở được.

“Khụ khụ, Giang Thần, anh, anh mở cửa xe ra đi.”

Tôi nói hai lần mà Giang Thần vẫn chẳng hề có phản ứng gì.

Tôi sốt ruột.

“Anh có ý gì vậy?”

“Không vội, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giang Thần truyền đến từ phía trước.

“Cậu bạn mập mà cô nói ban nãy——”

Vừa nhắc tới chuyện này, tôi lập tức hăng hái hẳn lên. Tôi đột nhiên chồm người lên phần không gian giữa hai ghế trước.

“Cậu ta bị bắt rồi đúng không?”

“Hồi đó thành tích học tập của cậu ta đã không tốt, người lại béo, chắc chắn sau khi lớn lên cũng chẳng làm nên trò trống gì. Chậc chậc, chắc chắn là đang trả thù xã hội đây mà, phải xử tử hình đúng không?”

Giang Thần sững người. Anh ấy quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ khó tin.

“Cô muốn cậu ta c.h.ế.t sao?”

Tôi vội lắc đầu.

“Đương nhiên là không, ý tôi là trên mặt pháp luật thôi, chẳng phải tội phạm g.i.ế.c người đều phải chịu hình phạt sao, huống chi là loại tội phạm g.i.ế.c người hàng loạt này.”

“Ôi, nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, cũng thật đáng thương. Có phải tôi nên đi thăm cậu ấy không? Tội phạm g.i.ế.c người có được thăm tù không nhỉ?”

“Ngày mai tôi phải đi mua ít trái cây… Nhưng không được, cậu ta mập như vậy, chắc chắn là thích ăn thịt hơn. Tôi sẽ đi mua một con gà quay, thêm một con vịt quay nữa.”

Tôi đang thao thao bất tuyệt, không chú ý sắc mặt Giang Thần càng lúc càng sa sầm.

Một lát sau, anh ấy đột nhiên quát lạnh một tiếng:

“Cút xuống!”

“Chu Tiếu Tiếu, cô cút ra ngoài cho tôi.”

Giọng nói chứa đựng sự tức giận vô tận, dọa tôi giật nảy mình.

“Bị thần kinh à, tôi đắc tội gì anh? Cút thì cút, tôi thèm vào nói chuyện với anh!”

Tôi không phục hừ lạnh một tiếng, sau đó co người về phía sau, định xuống xe.

Nhưng khi lùi lại tôi mới phát hiện vừa rồi mình lao lên quá mạnh bạo, tôi bị kẹt rồi.

Giang Thần hít sâu một hơi, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, gõ nhịp một cách thiếu kiên nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một lát sau, anh ấy quay đầu nhìn tôi một cái, ngạc nhiên nói: “Sao cô còn chưa đi?”

Tôi lúng túng cố gắng nhích người ra sau, nhưng vẫn không thể lay động mảy may.

“Cảnh sát Giang, tôi bị kẹt rồi.”

Giang Thần cạn lời.

“Vậy cô cứ kẹt ở đây đi, tôi phải về nhà.”

Nói xong anh ấy liền vặn chìa khóa, vậy mà lại khởi động xe thật. Tôi lập tức sốt ruột.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


“Đừng mà, cảnh sát Giang, mẹ tôi còn đang chờ tôi ở nhà đó.”

Tôi van xin đủ kiểu, cuối cùng thái độ của Giang Thần cũng dịu lại.

“Chu Tiếu Tiếu, cho cô cơ hội cuối cùng. Tên mập hồi cấp hai mà cô nói, cậu ta không có chút ưu điểm nào sao?”

Ý anh là sao, anh muốn tìm ưu điểm của tên sát nhân?

Đầu óc tôi quay một vòng, đoán mò là tên sát nhân không chịu khai nên Giang Thần muốn chơi bài tình cảm, dùng hồi ức để lay động hắn?

“Ha, tôi vừa nghĩ kỹ lại, đúng là có thật.”

Lúc đó, tôi trông cũng được, luôn có nam sinh lén viết thư tình cho tôi, nhét bữa sáng vào hộc bàn của tôi.

Tên mập thường xuyên xuất hiện ngoài cửa sổ sau lớp học, co đầu lại, nhìn trộm bữa sáng của tôi.

Tôi tưởng cậu ta thèm bữa sáng của tôi, có một lần tan học, tôi liền nhét bữa sáng vào tay cậu ta, nhưng cậu ta lại không nhận, còn đỏ mặt chạy đi.

“Cho nên tính cậu ta vẫn khá tự trọng, sẽ không tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Giang Thần: ...

“Liệu có khả năng nào, bữa sáng đó là cậu ta tặng cô không?”

“Không thể nào, cậu ta vừa mập vừa tham ăn như thế, nỡ lòng nào tặng đồ ăn cho người khác?”

Tôi lườm Giang Thần một cái, tiếp tục nhớ lại.

Tan học tối đã chín giờ, lúc đi học về tôi sẽ phải đi qua một con đường nhỏ đặc biệt tối tăm. Tên mập ở cùng hướng với tôi, mỗi ngày cậu ta đều đi ở phía sau tôi, cách một khoảng không xa không gần.

Có một thời gian, có tin đồn học sinh tan học hay bị cướp, chắc tên mập cũng rất sợ nên đi càng sát tôi hơn.

“Cậu ta rất nhát gan, mỗi lần đi qua con đường nhỏ đó cậu ta đều phải hát lên để lấy can đảm, cậu ta hát khá hay, rất có năng khiếu nghệ thuật.”

Giang Thần: ...

“Liệu có khả năng nào, cậu ta theo cô là muốn bảo vệ cô, hát là để cô không phải sợ hãi không?”

Tôi lại nói liên thoắng một tràng, mỗi lần Giang Thần đều buột miệng phản bác tôi vài câu.

Tôi nhìn anh ấy một cái, trong lòng chợt hiểu ra, người này thuộc kiểu người thích bắt bẻ trong truyền thuyết, tôi có nói gì anh ấy cũng muốn tranh luận bằng được.

Tôi nói đến khô cả họng, bất lực nói: “Chỉ có bấy nhiêu thôi, cảnh sát Giang, những chuyện khác tôi thật sự không nghĩ ra được.”

Giang Thần đen mặt.

“Nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.”

“Là tự anh bắt tôi nói còn gì, mau kéo tôi ra đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com