Bạn Trai Qua Mạng Của Tôi Lại Là Ông Chủ

Chương 1



Tổng giám đốc mới đến hung dữ quá.

 

Tôi nhắn tin cho người yêu online để được an ủi:

 

"Lại bị mắng rồi, gửi ảnh tám múi cơ bụng dỗ em đi."

 

"Rồi chuyển khoản cho em năm nghìn mua bánh cuộn Thụy Sĩ, em ăn một hộp vứt một hộp."

 

Giây tiếp theo, tin nhắn của tôi xuất hiện trên màn hình lớn của buổi tiệc cuối năm công ty.

 

Cả hội trường im phăng phắc.

 

Vị tổng giám đốc luôn độc miệng, lạnh lùng, tao nhã cấm dục kia, bình tĩnh chuyển khoản xong, trả lời:

 

"Bảo bối đừng giận, chờ anh về nhà, cùng em mắng hắn."

 

Tôi: "???"

 

1

 

"Xem phim online không, bảo bối?"

 

Khi tôi nhận được tin nhắn của người yêu trên mạng...

 

Tôi đang ngồi dưới khán đài, nghe các lãnh đạo thay nhau phát biểu những lời vô nghĩa.

 

"Giờ không được" Tôi trả lời anh, "Em đang dự tiệc cuối năm, trong hội trường không có mạng. Giờ mà xem phim, mai người ta đến thu nhà em đó."

 

"Công ty em tổ chức tiệc cuối năm vào cuối tuần à?"

 

"Đúng vậy!" Nhắc đến chuyện này, tôi tỉnh cả ngủ. "Có bị điên không chứ, đi làm ở công ty game đã đủ mệt rồi, cuối tuần còn bắt bọn em đến họp, mạng trâu ngựa không phải là mạng à?"

 

Anh cười: "Anh cũng đang tăng ca, anh ở bên em."

 

Khí thế của tôi lập tức yếu đi.

 

Tôi: "Anh vất vả quá."

 

Tôi và người yêu quen nhau qua game từ hồi cấp ba.

 

Quen nhau nhiều năm rồi, vẫn chưa từng gặp mặt.

 

Nhưng tôi biết, anh ấy thực sự bận hơn tôi nhiều.

 

Mấy năm trước, chúng tôi cùng nhau học online, tôi vẽ tranh, anh học ngôn ngữ lập trình và thuật toán.

 

Thường thì tôi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy, anh vẫn chưa ngủ.

 

Sau này anh đi làm, lại bắt đầu những chuyến công tác điên cuồng, xuất ngoại, họp hành liên miên.

 

Không có ngày nào ngơi tay.

 

Nghe tôi nói vậy, anh bật cười:

 

"Không vất vả đâu. Mà này, có tin vui, anh về Bắc Thành rồi."

 

"Chờ anh giải quyết xong công việc mấy ngày tới, ổn định các chi nhánh trong nước, anh sẽ đến tìm em."

 

"Anh mua bánh fondant rồi, lát nữa sẽ có người mang đến chỗ em. Em họp xong thì nhắn cho anh nhé."

 

"Đến tìm em."

 

Thấy ba chữ này, tim tôi hẫng một nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Rồi điên cuồng gật đầu: "Được."

 

Anh vừa dứt lời, liền gửi một tấm ảnh.

 

Chụp ở phòng nghỉ, ánh đèn vàng ấm áp.

 

Một bàn tay thon dài cầm hộp quà thắt ruy băng bạc, để lộ nửa vạt áo vest xám chì.

 

Trên cổ tay trắng lạnh, mặt đồng hồ sapphire phản chiếu ánh sáng đắt giá.

 

Tôi nín thở, trong đầu gào thét như gà bị cắt tiết.

Dưa Hấu

 

Mồi nhử.

 

Mồi nhử trần trụi!

 

Mấy năm yêu đương online, anh chàng này rất biết điều.

 

Tuy hiếm khi gửi ảnh chính diện, nhưng cứ dăm ba bữa lại khoe ngón tay, yết hầu, hoặc cơ ngực.

 

Nam Bồ Tát.

 

Gửi nhiều vào, tôi thích xem.

 

Tôi còn đang lăn lộn trong lòng.

 

Thì hàng ghế trước bỗng vang lên một tiếng kinh hô.

 

"Chi Chi, cậu mau nhìn kìa!" Đồng nghiệp kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Là tổng giám đốc Hoắc! Anh ấy cũng ở đây, không phải nói anh ấy ghét mấy sự kiện này, tối nay sẽ không đến sao!"

 

Tôi nhìn theo hướng đó.

 

Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao lớn, đang nhanh bước lên sân khấu từ phía bục diễn thuyết.

 

Vai rộng eo thon, bộ vest màu chì xám phẳng phiu ôm lấy đôi chân dài.

 

Người dẫn chương trình và trợ lý vội vàng đi theo sau, cung kính đưa micro cho anh.

 

"Chào mọi người, tôi là Hoắc Tư Thừa, CTO mới về nước, tiếp theo đây sẽ phụ trách mảng kỹ thuật của công ty. Ngoài ra, tôi cũng sẽ giám sát một phần công việc liên quan đến mỹ thuật."

 

Người đàn ông dừng lại một chút, ngón tay đặt lên micro, giọng nói trầm thấp:

 

"Tôi cũng không hiểu tại sao buổi tiệc cuối năm lại được tổ chức vào cuối tuần, nên tôi không có gì nhiều để nói.”

 

"Mọi người xem xong đoạn phim cuối thì nhanh chóng ăn tối rồi về nhà sớm đi."

 

Cả hội trường im lặng trong nửa giây, sau đó vỡ òa trong tiếng reo hò.

 

"Trời ơi, bình thường anh ta chửi người ghê lắm." Đồng nghiệp rưng rưng, "Hôm nay sao lại dịu dàng thế, còn ăn mặc bảnh bao như người chồng đảm đang nữa! Muốn hôn c.h.ế.t đi được!"

 

Khoảng cách quá xa, tôi không nhìn rõ mặt anh ta.

 

Tôi tò mò: "Anh ta nổi tiếng lắm à?"

 

"Là vị lãnh đạo mới nhảy dù xuống dạo gần đây đó, cậu không nhớ sao?" Đồng nghiệp nói, "Mấy bản sửa lỗi gần đây của chúng ta đều do anh ta viết đấy."

 

Tôi: "..."

 

Tôi: "?"

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com