Tôi quyết định đưa việc công khai mối quan hệ vào lịch trình.
Dù sao, Hoắc Tư Thừa cũng không còn là sếp trực tiếp của tôi nữa.
Hơn nữa...
Công việc quan trọng, người yêu cũng quan trọng không kém.
"Anh xem, đầu tháng tới em có một buổi lễ kỷ niệm, sẽ có rất nhiều họa sĩ nổi tiếng trong giới tham gia."
Tôi chỉ cho anh xem:
"Họ cho phép mang theo một người nhà, em dẫn anh đi cùng nhé? Đến lúc đó em có thể đường đường chính chính giới thiệu anh với... tất cả... Hắt xì!"
"Tất cả cái gì?" Hoắc Tư Thừa cười như không cười, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng. "Không phải em rất khỏe mạnh sao, cành cây khỏe mạnh?"
Tôi mạnh miệng: "Em đương nhiên là khỏe mạnh rồi."
Bây giờ em không chỉ có sức chuẩn bị cho lễ kỷ niệm, mà còn có sức cưỡng hôn anh, sờ cơ bụng của anh nữa."
Thật kỳ lạ.
Vậy mà anh đoán trúng phóc.
Anh ấy vừa khỏi cảm cúm, thì đến lượt tôi bị.
Hoắc Tư Thừa khẽ cười, dùng chăn quấn tôi lại:
"Được thôi. Anh rất muốn đi cùng em, nhưng đầu tháng sau anh phải đi công tác, có lẽ không kịp. Nhưng trên đường về, anh có thể đón em cùng về nhà."
"Vậy à." Tôi túm lấy chăn, thất vọng ra mặt, "Nửa năm nay, chẳng có dịp nào lớn hơn thế này cả."
"Không sao, Chi Chi có anh trong lòng là được." Anh khẽ hôn lên má tôi, "Tháng sau, chúng ta đi gặp phụ huynh luôn."
Ghê thật.
Tôi thì sốt ruột, anh lại chẳng vội gì.
Đồ cún con xấu xa.
"Có phải anh đang câu dẫn em không?" Tôi túm lấy cổ áo anh, đe dọa, "Nhìn em này."
"Ừ." Anh cụp mắt, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn tôi.
"Trả lời em, bao giờ em mới được sờ múi bụng của anh?"
"..."
Hoắc Tư Thừa dời mắt, vẻ mặt không được tự nhiên: "Đợi... đợi kết hôn xong."
"Thế thì còn lâu, chúng ta đang là người yêu đường hoàng, đến sờ một cái cũng không cho bạn gái sờ! Rốt cuộc anh còn lo lắng gì! Anh có tâm sự gì!"
"..."
Hoắc Tư Thừa im lặng một hồi, giãy giụa mãi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được, nhưng em không được sờ lâu quá."
Tôi chắc chắn sẽ sờ thật lâu.
Chủ yếu là trước giờ chưa được sờ bao giờ.
Anh cứ dùng cái này để trêu chọc tôi, nhưng chưa bao giờ cho tôi toại nguyện.
Tôi: "Bao trọn gói."
Và rồi...
Thật kỳ diệu.
Sờ soạng một hồi, cuối cùng lại mò đến chỗ khác.
Trước khi bắt đầu, tôi: "Năm phút á? Hừ, em phải sờ cho đã, nửa tiếng."
Sau khi bắt đầu, tôi: "Hoắc Tư Thừa, em là bệnh nhân, em còn chưa khỏi cảm, anh bình tĩnh lại đi...!"
Sau đó, tóm lại.
Đến khi đầu óc tôi tỉnh táo lại thì đã là chiều ngày hôm sau.
Tôi: "..."
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước, tôi đứng dậy đi xem.
Hoắc Tư Thừa cao lớn đứng trước bồn rửa mặt, im lặng giặt chiếc váy bằng tay.
- Chiếc lễ phục nhỏ mới được đưa đến hôm qua, chuẩn bị cho buổi khánh điển.
Tôi mới thử một chút rồi để trên ghế sofa.
"..."
Tôi đứng ở cửa phòng tắm, trao đổi ánh mắt với Hoắc tổng bên trong, cả hai đều im lặng.
Một lúc sau, Hoắc Tư Thừa ngượng ngùng khẽ hắng giọng: "Không phải anh cố ý làm bẩn đâu."
"..."
"Giặt sạch được, tin anh đi."
"..." Tôi thầm gào thét trong lòng.
Ngày khánh điển.
Hoắc Tư Thừa thật sự không đến kịp, nhưng sự hiện diện của anh vẫn rất mạnh mẽ.
Ban đầu tôi không nhận ra.
Cho đến khi chào hỏi hết những người quen, gặp một người bạn, nghe cô ấy ngạc nhiên hỏi:
"Cậu trúng số à? Cái đồng hồ này kiếm đâu ra thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi: "À? Bạn trai tặng."
Sáng hôm đó, Hoắc Tư Thừa phải ra sân bay.
Trước khi đi, anh đột nhiên quay lại, tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, đeo vào cổ tay tôi:
"Vòng tay không hợp với váy của em, đeo cái này đi."
Nói xong, anh giấu kín công lao, nhanh chóng rời đi.
Và tôi cứ thế đeo nó đến đây.
"Đây là mẫu của nhà đấu giá, mấy năm trước bị người nhà họ Hoắc mua mất rồi." Bạn tôi cảm thán, "Bạn trai cậu đang đeo năm triệu đô la Mỹ trên tay cậu đấy."
"..."
Cổ tay tôi nóng bừng lên.
Vậy nên, hôm nay.
Tôi như được buff bởi cái tên Hoắc Tư Thừa vậy.
Tôi nhắn tin cho anh ấy: "Hoắc Tư Thừa!"
Hoắc Tư Thừa trả lời ngay lập tức: "Anh đây."
"Mấy hôm trước ai bảo không quan tâm chuyện công khai hay không hả!"
"Anh bảo"
"Vậy cái đồng hồ này là thế nào?"
Hoắc Tư Thừa cười khẽ: "Tặng cho vui thôi."
Anh ấy cười rất nhỏ, nhưng nghe ra tâm trạng khá tốt.
Tôi cũng thả lỏng theo:
"Em sắp đi nhận giải, có muốn xem trực tiếp không?"
"Được thôi." Hoắc Tư Thừa khẽ nói, "Anh còn tưởng em định mắng anh, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần xin lỗi rồi."
"Anh đừng có nói linh tinh, em có bao giờ mắng anh đâu" Tôi lẩm bẩm "Anh không có lời nào hay ho để nói với em à?"
Hoắc Tư Thừa cười tươi: "Có chứ."
Anh nói: "Chúc em mãi giữ được ước mơ. Cũng chúc em tìm được, ngôi sao sáng trong cuộc đời mình."
Về chuyện gì đã xảy ra vào ngày Hạ Chi và Hoắc Tư Thừa chia tay.
Trì Sanh: [Ting.]
Trì Sanh: [Bọn họ rủ cậu đi chơi, tớ biết chắc cậu không muốn đi đâu, nhưng không phải cậu định ra mắt bạn gái à, tớ hỏi xem cậu có muốn dẫn bạn gái đi cùng không? Bọn tớ còn chưa gặp chị dâu.]
Hoắc Tư Thừa: [Không đi.]
Trì Sanh: [Tớ biết cậu tự kỷ, nhưng ít nhất cậu cũng phải hỏi ý kiến chị dâu chứ! Lỡ người ta muốn đi thì sao?]
Hoắc Tư Thừa: [Không có chị dâu nào hết.]
Trì Sanh: 【?】
Hoắc Tư Thừa: 【Bị đá rồi.】
Trì Sanh: 【?】
Trì Sanh: 【Tại sao?】
Trì Sanh: 【Không phải hai người nói chuyện rất tốt sao, mấy hôm trước còn vì sắp gặp mặt mà kích động đến mất ngủ cơ mà?】
Hoắc Tư Thừa không trả lời.
Trì Sanh: 【Cậu đang ở đâu, tớ bảo bọn họ đi tìm cậu.】
Hoắc Tư Thừa: 【Vị trí: Sân thượng.】
Trì Sanh: 【?】
Trì Sanh mở nhóm chat: 【Thằng ngốc Hoắc Tư Thừa thất tình, đang ở trên sân thượng!】
Bạn A: 【Nó muốn tự sát à?】
Bạn B: 【Với cái tốc độ này của nó, chắc giờ chuẩn bị xong dụng cụ nhảy lầu rồi đấy.】
Bạn C: 【Không sao đâu, chơi thêm ván nữa. Mà này, nhảy lầu cần dụng cụ gì nhỉ?】
Bạn D: 【Bảo nó nhảy trước đi, lát nữa bọn mình xuống dưới công ty đón xác.】
Trì Sanh: ……
Trì Sanh gọi bảo vệ.
Hoắc Tư Thừa cũng không biết rõ cuộc trò chuyện sau lưng của bọn họ.
Nhưng tóm lại là có mấy gã đàn ông lực lưỡng xông tới lôi hắn đi.
Sau này Hạ Chi nhắc đến chuyện này với hắn, thẳng thắn bày tỏ lo lắng:
"Cho dù không vui cũng đừng đến những nơi nguy hiểm, được không? Đừng lên sân thượng, cũng đừng ra đường cao tốc chạy loạn, càng đừng nghĩ đến chuyện treo cổ ở cửa sau công ty. Vui hay không vui đều phải tìm em, em dẫn anh đi phơi nắng, chúng ta cùng nhau ăn đồ ngọt."
Hoắc Tư Thừa khẽ đáp: "Được."
Nhưng đồng thời, hắn lại có chút khó hiểu: Hôm đó, hắn đi ra ngoài chơi à?