"Vậy, Hoắc tổng, nếu ngài không có việc gì, tôi xin phép đi trước..."
"Ừ."
Giọng điệu anh hờ hững, giây tiếp theo, lại ném ra một quả bom: "Có thể cho tôi xem vòng tay của cô được không?"
Chết tiệt.
Tôi gượng cười: "Đương nhiên không vấn đề gì."
Vấn đề lớn đấy chứ.
Cái vòng này là người yêu online tặng tôi vào mùa đông năm ngoái.
Tôi vẫn luôn đeo nó trên tay, chưa từng tháo ra.
Nhưng bây giờ, anh đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chỉ có thể cắn răng nói: "Của ngài đây, Hoắc tổng."
Vòng Van Cleef & Arpels phiên bản giới hạn Giáng Sinh, tôi giơ lên cho anh, nhưng Hoắc Tư Thừa lại không nhận.
Anh rũ mắt nhìn, trầm ngâm hai giây, như có điều suy nghĩ:
"Một chiếc vòng y hệt, tôi cũng từng mua cho bà xã một cái."
"Đây là hàng hot năm ngoái mà, bán chạy lắm, nhiều người có lắm." Tôi tranh thủ nịnh nọt, "Ngài cũng mua cho phu nhân ạ, mắt nhìn của ngài thật tinh tế!"
"Ồ" Hoắc Tư Thừa lạnh nhạt chỉnh lại cổ tay áo "Vậy thôi, không xem nữa."
"..." Tôi thầm giơ ngón giữa trong lòng.
Hôm đó, cuối cùng, tôi chạy trối chết.
4
Rời khỏi Hoắc tổng lạnh lùng vô tình, về đến nhà, mở Wechat.
Tin nhắn hiện lên đầu tiên, vẫn là của anh:
[Bảo bối, em vẫn chưa đến à?]
Dưa Hấu
[Bảo bối, có phải em gặp chuyện gì rồi không?]
[Sao không trả lời tin nhắn? Muốn anh đến tìm em à?]
[Anh đang đến nhà em rồi, lát nữa tới.]
Tôi: "Ối giời ơi!"
Sao người này lắm bộ mặt thế không biết?
Ngoài đời thì lạnh lùng xa cách, lên mạng lại ngọt xớt "Bảo Bảo".
Tôi luống cuống tay chân, vội vàng nhắn lại:
"Không cần đâu! Anh không cần đến đâu!"
"Hôm nay em thấy người cứ thế nào ấy, tự nhiên đau đầu, đau bụng, đi không nổi, không biết có phải trúng gió không."
"Em vừa đi cấp cứu ở bệnh viện, điện thoại hết pin, giờ thì ổn rồi."
Hoắc Tư Thừa trả lời ngay lập tức:
"Có phải bị cảm lạnh không? Nghiêm trọng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh sắp đến nhà em rồi, em muốn ăn gì? Anh mua mang lên cho em."
Tôi sợ đến dựng cả tóc gáy.
Chuyện gì thế này, chúng tôi vừa mới gặp nhau xong mà!
"Thật sự không cần đâu! Em không có ở nhà, em... em vẫn còn ở bệnh viện! Anh đến nhà cũng không gặp được em đâu!"
Tôi hối hận rồi, thật sự hối hận.
Mấy năm trước, có mấy lần tôi muốn gặp Hoắc Tư Thừa.
Nhưng anh ấy bay đi khắp nơi, thời gian của hai đứa tôi chẳng bao giờ khớp được.
Anh ấy đòi địa chỉ nhà tôi, thỉnh thoảng gửi đồ ăn, gửi quà cho tôi.
Bây giờ, anh ấy đã về Bắc Thành rồi.
Chỉ cần anh ấy muốn, anh ấy có thể đến nhà bất cứ lúc nào.
Sớm biết thế, tôi đã không cho anh ấy địa chỉ nhà.
"Được rồi, Bảo Bảo."
Hoắc Tư Thừa có vẻ thất vọng, nói:
"Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, nếu cần gì thì cứ gọi anh, anh đến ngay."
"Đợi em khỏe lại rồi chúng ta gặp nhau."
Còn muốn gặp mặt nữa.
Tôi mồ hôi nhễ nhại rồi anh ơi.
Thôi đừng gặp nữa đi.
Lát nữa gặp lại anh lại mắng cho.
Tôi nhìn chằm chằm vào khung chat, trầm tư rất lâu, không trả lời.
Mở khung chat với bạn thân, tôi gửi một tin nhắn thoại hỏi:
"Bảo bảo, nếu chẳng may tớ yêu đương với sếp lớn thì có nên chia tay không?"
Bạn thân đang ngủ mơ bỗng bật dậy: "Cậu bị sếp gạ rồi á?!"
Tôi: "..."
Tôi: "Không phải, cậu không thể mong tớ tốt đẹp hơn được à?"
Tôi gãi đầu, nhất thời không biết giải thích thế nào.
"Thì... nói chung là đang quen. Cậu bảo tớ phải làm sao đây."
"Ồ." Bạn thân nói "Thế xem là sếp cỡ nào đã."
"Ừm... ngang hàng với CEO."
"Còn bảo không bị gạ! Mấy ông trùm thì không được đâu, cỡ bọn họ toàn có vị hôn thê, hoặc cưới vợ rồi còn giấu diếm đi lừa gái thôi, bảo hắn cút!"