Bạn Trai Qua Mạng Của Tôi Lại Là Ông Chủ

Chương 6



Ấy khoan, anh trai, nhanh vậy luôn? Sao anh còn chơi không theo bài hơn cả tôi thế này?

 

Đầu dây bên Hoắc Tư Thừa đổ chuông một hồi, nhưng không ai bắt máy.

 

Anh ta trầm ngâm, chỉ vào túi tôi: "Hình như điện thoại cô đang kêu."

 

Nói rồi lại nhìn hai tay tôi xách đầy túi lớn túi nhỏ, tốt bụng hỏi: "Có cần tôi nghe giúp không?"

 

Vừa nói, tay anh ta đã chìa về phía túi áo tôi.

 

Toàn thân tôi như có điện giật, lông tơ dựng ngược.

 

"Không cần!" Tôi lập tức lùi xa ba mét, "Anh... anh nghe nhầm rồi, đó không phải chuông điện thoại, là báo thức của tôi!"

 

"Ồ." Hoắc Tư Thừa thản nhiên nói, "Báo thức."

 

"Đúng vậy, tôi dùng để nhắc nhở mình phải làm việc chăm chỉ. Có vấn đề gì sao?!"

 

Dưa Hấu

Hoắc Tư Thừa im lặng, nhìn chằm chằm tôi mấy giây, rồi mới trầm giọng nói:

 

"Tên của cô, rất giống một người quen của tôi."

 

"... Tên giống nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà, nước mình nhiều người như vậy, trùng tên là chuyện quá đỗi bình thường."

 

Tôi chột dạ, lại bắt đầu sờ mũi, nói năng lảm nhảm.

 

Tôi biết ngay mà.

 

Hoắc Tư Thừa đâu phải kẻ ngốc, chắc chắn là anh nghi ngờ tôi rồi!

 

"Hơn nữa, Hoắc tổng."

 

Tôi mở to mắt, cố tình nói:

 

"Em cứ tưởng anh không giống mấy tổng tài bá đạo khác, sao đến cả lý do vụng về thế này anh cũng nói ra được? Anh có vợ rồi, còn giở trò với cấp dưới làm gì?"

 

Hoắc Tư Thừa: …

 

Hoắc Tư Thừa: ?

 

Vẻ động lòng và dịu dàng thoáng qua trong mắt anh lập tức biến mất không dấu vết.

 

"Đi, ngay."

 

Anh mặt không cảm xúc, im lặng quay người, không thèm nhìn tôi, sải bước rời đi.

 

6

 

May mắn thoát được một kiếp.

 

Nhưng tôi biết, đợi Hoắc Tư Thừa bình tĩnh lại, chỉ cần nghĩ lại một chút thôi, sẽ biết tôi đang giả vờ ngốc.

 

Bị anh bắt tại trận chỉ là vấn đề thời gian.

 

Đặc biệt là, không lâu sau, tôi thật sự nhận được một đống quà.

 

Chính là những món đồ hôm đó tôi và Hoắc Tư Thừa cùng nhau chọn ở cửa hàng.

 

Giống hệt nhau, không thiếu một món nào.

 

Tôi: "…"

 

Tôi thật sự rơi vào trầm tư.

 

Nếu biết điều, tôi nên lập tức chia tay với Hoắc Tư Thừa, xóa hết thông tin liên lạc của anh ta, diệt trừ hậu họa, c.h.ế.t cũng không thừa nhận mình là Hạ Chi yêu đương qua mạng với anh.

 

Nhưng mà…

 

Đêm xuống, tôi cuộn tròn trên giường, lật xem những tấm ảnh khoe cơ bụng mà Hoắc Tư Thừa gửi cho tôi.

 

Lại cảm thấy vô cùng luyến tiếc anh.

 

Nói thế nào nhỉ, tôi và anh ấy cũng yêu nhau nhiều năm như vậy rồi.

 

Tuy rằng ban đầu tôi không để tâm lắm, nhưng trong vô số khoảnh khắc của những năm qua, tôi đã thật lòng thích anh, và cũng rất muốn chạy đến bên cạnh anh.

 

Hơn nữa, thân hình của anh ấy, tôi còn chưa được ngủ cùng… thiệt là lỗ vốn.

 

Thật muốn sờ cơ bắp của Hoắc tổng.

 

"Haizzz..."

 

Hoắc Tư Thừa gửi tin nhắn muốn voice call, trên mạng điên cuồng gọi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chi Chi, Chi Chi.

 

"Đang làm gì thế?"

 

Tôi nằm ngửa như cá muối, nghĩ đến chuyện phải chia tay anh, nước mắt chực trào:

 

"Em đang nhớ anh."

 

"Anh cũng đang nhớ Chi Chi." Giọng Hoắc Tư Thừa trầm thấp, pha lẫn ý cười, "Hôm nay anh phải tăng ca, nhưng chưa ăn tối. Anh qua tìm em, chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?"

 

"Không cần đâu, Hoắc Tư Thừa." Tôi khẽ nói, "Anh đừng đến tìm em."

 

"Sao nghe có vẻ không vui vậy? Có phải sếp lại nói gì em không? Để anh mắng hắn cho em, ai dám bắt nạt Chi Chi của anh? Chi Chi vẽ đẹp nhất trên đời..."

 

"Chúng ta chia tay đi."

 

"... Chỉ có lãnh đạo mù mới chê tranh của Chi Chi, Chi Chi nhà anh không chỉ vẽ đẹp, người còn đáng yêu vô đối..."

 

"Anh nghe rõ mà. Em nói, chúng ta chia tay đi."

 

"..."

 

Giọng Hoắc Tư Thừa nghẹn lại.

 

Anh im lặng.

 

Chỉ vài giây ngắn ngủi, tôi dường như nghe thấy tiếng thở của anh qua điện thoại.

 

Không còn đều đặn như mọi khi.

 

"Tại sao?" Rất lâu sau, anh hỏi, "Lý do."

 

"Không có lý do gì cả, chúng ta vốn chỉ là quen nhau qua mạng, em muốn tìm một người ở ngoài đời để yêu đương nghiêm túc." Tôi cụp mắt, ngón tay bấu chặt cây bút chì bấm trên bàn, "Anh cho em địa chỉ đi, em gửi trả lại hết quà anh tặng. Đồ em tặng anh cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, anh tự xử lý nhé."

 

"Không được, anh không đồng ý." Giọng Hoắc Tư Thừa khàn đi, nhưng vẫn vô cùng kiên quyết, "Em không được trả quà lại cho anh."

 

"Vậy em gửi trả về địa chỉ anh ở Mỹ nhé."

 

Tôi biết địa chỉ của anh ở Mỹ.

 

Hồi tôi học đại học, anh đang học bằng thạc sĩ thứ hai, ở nhà bà ngoại bên Mỹ.

 

Hôm Giáng Sinh anh bị ốm, người nhà lại không ai chăm sóc, tôi lo lắng nên mua vé bay sang thăm anh ngay.

 

Chỉ tiếc là cơ duyên trớ trêu, chúng tôi lỡ mất nhau ở Washington.

 

"Hạ Chi." Hoắc Tư Thừa trầm giọng, nhấn mạnh từng chữ, lặp lại, "Cấm em gửi trả quà anh tặng."

 

Một khi anh nghiêm túc, khí chất liền trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng.

 

Khiến người ta nghẹt thở.

 

Tôi bỗng thấy tủi thân, sống mũi cay cay.

 

Hít sâu một hơi, tôi nói: "Được thôi, không trả thì không trả, anh nói đấy nhé, sau này đừng có đòi lại."

 

Nói rồi, tôi cúp máy, cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.

 

Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn WeChat của Hoắc Tư Thừa cứ thế hiện lên:

 

[Tại sao? Ít nhất em cũng phải cho anh một lý do chứ.]

 

[Dù là anh làm sai, em cũng phải nói cho anh biết để anh sửa chứ?]

 

[Chi Chi, đừng bơ anh mà.]

 

[Nghe máy đi.]

 

...

 

Tôi cụp mắt, nhìn màn hình điện thoại hết sáng rồi lại tối.

 

Thật ra từ khi phát hiện Hoắc Tư Thừa là người yêu trên mạng, ngày nào tôi cũng nghĩ xem nên chia tay với anh thế nào.

 

Có những lý do rất vớ vẩn, ví dụ như:

 

"Ở bên anh em thấy mệt mỏi lắm, anh bảo tám cái bánh Swiss Roll đều cho em ăn, em thấy giả tạo kinh khủng. Sao lại có người không thích Swiss Roll chứ, dù vị hồng trà anh không thích, thì vị chocolate cũng không thích à?"

 

Cũng có kiểu trừu tượng hơn:

 

"Hôm nay thời tiết tệ, tâm trạng em cũng tệ, nên em quyết định đá anh để đi tìm người đàn ông khác!"

 

Nhưng mà.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com