Bạn Trai Tôi Giấu Dao Trong Bánh Kem

Chương 11



Bạn học đại học của cô ta biết được những chuyện cô ta đã làm, không ai chịu làm bạn với cô ta, thậm chí trường đại học mà cô ta luôn tự hào, nổi tiếng với kỷ luật nghiêm khắc, đã ra quyết định đuổi học cô ta.



Vì vậy, chiều hôm đó tan học, tôi và bạn cùng phòng bước ra khỏi giảng đường, liền nhìn thấy Giang Kha đứng ở cửa.



Vẻ mặt cô ta không còn vẻ ngọt ngào như trước, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: "Tống Nghiên, cô rốt cuộc muốn thế nào?"



Tôi nhìn cô ta không chút biểu cảm: "Sao, mới chỉ bắt đầu thôi mà cô đã chịu không nổi rồi?"



"Không trải qua tất cả những gì tôi đã trải qua, thì làm sao gọi là xin lỗi được chứ?"



"Ai cần xin lỗi cô! Cô tưởng cô là cái thá gì?!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Giang Kha giơ tay định tát tôi.



Bạn cùng phòng lập tức bước lên trước, chắn trước mặt tôi: "Cô muốn làm gì? Đây là đại học, là xã hội pháp trị, cô thực sự tưởng đây là hoàng cung nhà cô à?"



Cô ấy là một cô gái thẳng thắn, ngay ngày đầu tiên nhập học đã nhận ra tôi, và vỗ n.g.ự.c đảm bảo rằng, có cô ấy ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt tôi ở đại học nữa.



Bạn cùng phòng cao giọng, những sinh viên xung quanh đều nhìn về phía này.



Cuối cùng, Giang Kha bị bảo vệ mời ra khỏi trường.



Khi chúng tôi quay lại, dưới ký túc xá có một bóng người quen thuộc đang đứng.



Là Quý Uyên.



Mấy ngày nay, hình như anh ta không đi học đại học, mà cứ đứng ở đây, không nói cũng không rời đi.



Hôm qua còn có mấy nam sinh đi ngang qua, "vô tình" ném quả bóng rổ vào mặt anh ta, khiến anh ta bị bầm tím mặt mũi.



Tôi nói với bạn cùng phòng một tiếng, cuối cùng chủ động bước tới, đứng trước mặt anh ta.



"Muốn xin lỗi, muốn bù đắp cho tôi phải không?"



Tôi nói, "Thành ý của anh tôi đã thấy rồi, tiếp theo, đến lượt Giang Kha."



"Cậu để Giang Kha trải qua tất cả những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng, tôi sẽ tha thứ cho anh.”



Quý Uyên ngẩng đầu lên, môi run run hai cái, nhìn tôi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Nắng gắt, khiến khuôn mặt anh ta đỏ bừng.



Anh ta nhìn tôi, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ đôi mắt tĩnh lặng của tôi, để chứng minh cho hy vọng ngu ngốc và nực cười trong lòng mình.



Vì vậy, tôi chiều theo ý anh ta, bổ sung đòn cuối cùng: "Lúc trước khi yêu nhau, tôi đã thật sự thích anh, Quý Uyên."



Từ hôm đó, Quý Uyên biến mất khỏi ký túc xá của chúng tôi.



Cùng biến mất, còn có Giang Kha, người hôm đó đến Thượng Hải, còn chưa kịp rời đi.



Nửa tháng sau, cảnh sát tìm thấy Giang Kha trong một căn nhà cũ trong ngõ hẻm.



Cô ta gầy đến mức hốc mắt trũng sâu, toàn thân nhếch nhác, trong tóc có mấy con nhện chết, đã hôn mê bất tỉnh.



Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thậm chí còn tìm thấy rất nhiều thứ kỳ quái trong dạ dày của cô ta.



Cảnh sát tìm đến tôi, hỏi tôi gần đây có gặp Quý Uyên không.



"Không có."



Họ nói, hành vi của Quý Uyên đã cấu thành tội phạm, cho dù là vị thành niên, cũng không cứu được anh ta nữa.



Anh ta nói xong, dừng lại một chút, cau mày nhìn tôi: "Cô cười cái gì?"



Tôi cười lắc đầu: "Chú cảnh sát, cháu chỉ đột nhiên nhớ đến chuyện vui thôi."



Lần cuối cùng tôi gặp Giang Kha, là lúc tôi về nhà vào kỳ nghỉ.



Vì căn nhà cũ đang ở sắp bị phá dỡ, hàng xóm xung quanh cũng đã chuyển đi gần hết, mẹ tôi đã thuê một căn nhà mới, chuẩn bị đưa tôi chuyển đi.



Chiều hôm đó, khi mẹ đang nấu cơm thì phát hiện ra thiếu một vài thứ.



Tôi quay lại nhà cũ để lấy đồ. Vừa bước vào cửa, tôi đã bị một lực mạnh đánh vào sau gáy, loạng choạng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.