Trong phòng dụng cụ thể dục đó có một camera.
Trước khi nhà trường xóa, Mạnh Thanh Hoa đã tìm cách lấy được đoạn video này.
Kể cả những phóng viên này, nếu không phải anh ta ở Bắc Kinh, thông qua mối quan hệ của bạn đại học để tìm đến bộ phận tuyên truyền trên mạng của đài truyền hình, thì tôi cũng không có cách nào liên lạc với họ.
Đây là điều tôi yêu cầu Mạnh Thanh Hoa làm, là cách để anh ta chuộc tội.
Tôi tất nhiên biết bản thân trong đoạn phim này xấu xí và nhục nhã đến mức nào, lòng tự trọng của một con người, từng tấc xương cốt đều bị giẫm nát, nghiền nát trên mặt đất.
Khoảnh khắc nó được phát ra, tôi như bị kéo trở lại nỗi đau đớn và tuyệt vọng của lúc đó.
Chiều hôm ấy, tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t ở đó.
Nhưng tôi chỉ có thể làm vậy.
Tôi không còn cách nào khác.
Giết địch một nghìn, tự hại mình tám trăm cũng không sao.
Xé toạc vết sẹo của tôi, phơi bày m.á.u me trước mặt mọi người cũng không sao.
Đều không sao cả.
Tất cả mọi thứ, cuối cùng phải có một kết thúc.
Không chỉ là Quý Uyên, tất cả những người đã tham gia đều phải trả giá.
Trong sự im lặng đến đáng sợ của cả lớp, Quý Uyên đột nhiên đứng bật dậy.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, mặt trắng bệch, cả người bắt đầu run rẩy.
Khi một người tự cho mình là chính nghĩa bị vạch trần hành vi thực chất là một kiểu bạo lực khác, anh ta sẽ làm gì?
Tôi vịn vào bàn, mỉm cười với ống kính máy quay: "Những chuyện tương tự như trong video này, trong lớp học này, cũng có người đã làm với tôi. Tất nhiên, cũng giống như những người này, khi làm tất cả những điều ấy, họ đều tự cho mình là đúng."
"Vậy thì, người làm những việc này là ai, hay là... tất cả mọi người?"
Ngay sau khi đoạn video phỏng vấn hôm đó được phát sóng, nó đã lập tức leo lên top tìm kiếm.
Cho dù giọng nói và hình ảnh đã được xử lý, vẫn có người nhận ra Giang Kha và Quý Uyên.
Dư luận xôn xao, vô số người yêu cầu họ xin lỗi, công ty của hai nhà cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tệ hơn nữa là, Quý Uyên bắt đầu ngày đêm chờ đợi ở đầu ngõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Có một buổi tối, mẹ tôi tan làm về, Quý Uyên túm lấy vạt áo bà, khàn giọng nói: "Dì ơi, con muốn gặp Nghiên Nghiên một chút..."
Mẹ tôi nhổ thẳng vào mặt anh ta: "Sao tôi có thể để Nghiên Nghiên gặp loại súc sinh như anh được? Cút ngay, còn chặn ở cửa nhà tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!"
Không đợi Quý Uyên lên tiếng, bà lại cười lạnh: "Ồ, tôi quên mất, nhà anh quyền thế ngập trời, anh lại còn là trẻ vị thành niên, báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được anh--"
"Dì ơi."
Quý Uyên trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà, "Tất cả đều là lỗi của con, dì cho con gặp Tống Nghiên một chút, con muốn trực tiếp xin lỗi cô ấy."
"Tống Nghiên sắp thi đại học rồi, không giống như loại người như các anh, làm chuyện xấu gì cũng có thể dùng tiền bạc quyền lực để giải quyết."
Mẹ tôi hất tay anh ta ra, quay đầu bỏ đi.
Về nhà, bà mang cho tôi một cốc sữa nóng và kể chuyện này, tôi gật đầu, thờ ơ nói: "Không cần quan tâm đến anh ta đâu mẹ."
Sau cuộc phỏng vấn hôm đó, tôi không đến trường nữa, ở nhà miệt mài học tập.
Những bài tập về môn khoa học tổng hợp và tiếng Anh vốn là điểm yếu của tôi đã được tôi làm đi làm lại hàng trăm bộ, tài liệu viết luận cũng được học thuộc lòng hết lần này đến lần khác.
Quả thực rất mệt, nhưng tôi không cảm thấy vất vả.
Đây chính là cuộc sống cấp ba mà tôi hằng mong ước, nỗ lực hết mình mà không bị ai quấy rầy.
Chỉ là nó đến quá muộn.
Khi điểm thi đại học được công bố, thời tiết đã rất nóng.
Điểm của tôi cao hơn dự kiến một chút, đủ để đến Thượng Hải học trường đại học sư phạm mà tôi hằng mơ ước.
Có lẽ là do ảnh hưởng của cuộc phỏng vấn và đoạn video đó, cả lớp tôi đều thi trượt, điểm số thê thảm.
Không ai may mắn thoát khỏi.
Trong đó, Quý Uyên là nghiêm trọng nhất.
Vốn có thể đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng cuối cùng điểm số của anh ta lại thảm hại đến mức khó có thể vượt qua điểm chuẩn đại học loại một.
Tôi nghe xong cũng không thấy hả hê, dù sao với gia cảnh của anh ta, cùng lắm thì cũng chỉ là đi du học nước ngoài.
Cuộc đời anh ta có hàng ngàn lựa chọn, mỗi lựa chọn đều có người chống lưng cho anh ta.
Những người bình thường như chúng tôi, từ đầu đến cuối chỉ có một con đường để đi.
Vậy mà, bọn họ vẫn muốn dễ dàng hủy hoại nó, coi đó như một thú vui nào đó.