Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 12:



15

Phòng gặp mặt.

Bốn năm đằng đẵng, tôi lại lần nữa nhìn thấy gương mặt Từ Phong qua khung cửa kính.

Má hắn hóp, mắt sâu, hai mắt ngập tia máu, nước mắt giàn giụa hối hận, cầu xin tôi.

"Tiểu Hà, cô cho tôi một cơ hội làm lại cuộc đời có được không? Tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn chết."

Tôi dửng dưng nhìn hắn: "Hối hận ư?"

Nước mắt hắn theo gò má hốc hác rơi xuống miệng: "Hối hận, thật đấy, mỗi ngày ở đây tôi đều hối hận."

"Tôi sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho lỗi lầm đã gây ra, cầu xin cô, cho tôi một cơ hội có được không, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng."

Tôi khẽ nhếch môi cười nhạt, "Làm gì cũng được?"

"Đúng, bất cứ chuyện gì."

"Vậy tôi muốn bây giờ anh c.h.ế.t ngay lập tức thì sao?"

Hắn ngớ người: “Tiểu Hà..."

"Tiếc thật." Tôi lắc đầu, "Tôi thật sự mong lúc đó anh đã trốn thoát thành công, nếu anh rơi vào tay tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu."

Từ Phong rũ bỏ vẻ ngụy tạo, sắc mặt đờ đẫn nhìn tôi chốc lát, rồi chậm rãi bật cười thành tiếng: "Phải ha, đáng tiếc thật. Hôm đó người trở về, sao không phải là cô nhỉ?

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy, cô rất thích hợp để trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Làn da trắng nõn của cô hẳn nên bị rạch toạc đến ứa máu, giọng nói dịu dàng của cô nên dùng để gào thét, đôi mắt của cô nên ngập tràn đau đớn và tuyệt vọng."

"Cô biết không? Từ khi gặp được cô, tôi mới lần đầu tiên cảm thấy ngược đãi động vật nhỏ bé đã không còn đủ thỏa mãn tôi nữa rồi."

Lục Dật đã nói đúng, từ ngày chúng tôi chuyển đến làm hàng xóm của hắn, bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động rồi.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt si mê của hắn, từng chữ từng chữ: "Anh thật kinh tởm."

Hắn nhướn mày: "Cảm ơn đã khen."

"Chuyện anh ngược đãi mèo, là do tôi phanh phui đấy." Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hơn nữa, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Dư luận sẽ tiếp tục lan rộng, người thân bạn bè của anh sẽ mãi mãi mang tiếng xấu, tên của anh sẽ vĩnh viễn bị đóng đinh trên cột ô nhục."

"Kẻ biến thái ngược đãi mèo cuối cùng lại g.i.ế.c người, chuyện này sẽ khiến càng nhiều người nâng cao cảnh giác, đồng loại của anh sẽ biến thành chuột chạy ngoài đường. Biết đâu chừng, anh sẽ là mắt xích quan trọng nhất thúc đẩy luật bảo vệ động vật ra đời thì sao."

"Thì sao chứ." Hắn cười khinh miệt, "Dù bây giờ tôi sắp c.h.ế.t đến nơi, thì cũng vẫn nhẹ nhàng hơn cái c.h.ế.t của Lục cảnh sát nhiều, cô biết không? Khi tôi cắt lìa từng ngón tay của Lục cảnh sát, vẻ mặt đau đớn của anh ta quả thực khiến người ta khoái trá."

Tôi khẽ nhếch môi cười nhạt: "Anh muốn khiến tôi đau khổ sao? Tiếc là, giờ tôi chẳng có cảm giác gì cả. Nỗi đau khổ của Lục Dật đã qua rồi, còn của anh, vẫn còn ở phía trước đấy."

"Anh có tin nhân quả báo ứng không?" Tôi hỏi.

Từ Phong ngẩn người hai giây, rồi khoa trương ôm bụng cười phá lên, một lúc lâu sau mới nín cười, khinh khỉnh đáp: "Báo ứng? Đó là từ ngữ thuộc về kẻ yếu, nói ra chỉ để tìm chút an ủi tinh thần mà thôi."

"Cô xem Lục cảnh sát c.h.ế.t thảm thương bất cam đến thế, còn tôi, thì sẽ bình yên thanh thản rời đi. Cô chứng kiến hết thảy rồi, mà vậy mà vẫn còn tin vào báo ứng sao?"

Tôi cười khẽ: "Tôi tin, và anh, chẳng mấy chốc cũng sẽ tin thôi."

16

Ngày Từ Phong bị xử tử, trời trong nắng đẹp.

Tôi cùng bố mẹ, còn có cả Tống Dương và mọi người, đến trước mộ Lục Dật.

"Anh Lục, mấy anh em chúng tôi vô dụng, để thằng súc sinh kia sống dai thêm được ngần ấy năm. Nhưng thôi thì, cũng coi như báo thù cho anh rồi."

Bố tôi chợt quay phắt người lại: "Hoa Hoa?"

Tôi dõi theo ánh mắt ông nhìn sang, chỉ thấy một cái đuôi lông xù thoáng vụt qua.

"Ở cái nơi này, anh giật mình hoảng hốt cái gì thế?" Mẹ tôi trách.

Bố tôi gãi đầu: "Vừa nãy hình như anh thấy Hoa Hoa."

Mẹ tôi không để ý đến ông nữa, dè dặt liếc nhìn tôi một cái, khẽ khuyên nhủ: "Thanh Thanh, nếu Lục Dật còn sống, nó nhất định cũng sẽ mong con chăm sóc tốt cho bản thân, sống thật tốt."

Tôi cười với bà: "Vâng, mẹ, con biết rồi."

Tôi vốn dĩ không phải là một cô bạn gái ngoan ngoãn biết nghe lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng lần này, tôi sẽ nghe lời anh, sống thật tốt.

Lục Dật, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau thôi, đợi em nhé.

Phiên ngoại: Địa phủ

Một gã đàn ông khoác áo bào đen, đang chán chường ngồi xổm dưới đất, nhìn chằm chằm đống thịt nát màu đỏ sậm trước mặt.

Đống thịt nát đang chậm rãi ngọ nguậy.

Chú mèo đen trắng nhỏ nhắn đạp trên không mà tới, cả thân mình bừng lên một vệt sáng trắng.

Khoảnh khắc sau, một gã đàn ông mặc áo bào trắng hiện ra giữa không trung.

Hắc Vô Thường lười biếng hé mắt nhìn hắn một cái, "Chịu về rồi đấy à?"

"Ừ, vất vả cho cậu rồi." Bạch Vô Thường tùy tay điểm nhẹ vào không trung một cái.

Đống thịt nát dưới đất tốc độ ngọ nguậy nhanh trông thấy, chẳng mấy chốc, đã kết dính thành hình người.

Bạch Vô Thường cười híp mắt: "Lâu rồi không gặp."

Từ Phong hấp hối nằm vật dưới đất, dốc hết sức tàn túm lấy vạt áo bạch y nam tử, phát ra tiếng cầu xin mơ hồ:

"Tha... tha cho tôi..."

Bạch Vô Thường vẫn tươi cười hiền hòa, hắc y nam tử chán ghét đá văng bàn tay đang túm áo, "Đi thôi, nhìn hắn thật ghê tởm."

Từ Phong đột ngột nôn ra một ngụm m.á.u tươi, trên thân thể vừa mới khép miệng vết thương không ngừng rách toạc ra những miệng m.á.u đỏ lòm, các ngón tay chỉnh tề rụng xuống, đôi mắt cũng dần dần trở nên m.á.u thịt lẫn lộn.

Mười phút sau lại biến thành đống thịt nát.

Lại bắt đầu một vòng tuần hoàn.

Hắc Vô Thường biến mất trong bóng tối.

Bạch Vô Thường khựng lại một chút, xoay người trở về, ngồi xổm xuống trước mặt Từ Phong.

Thanh âm Từ Phong khàn đặc như thể đang nuốt vô vàn lưỡi d.a.o lam trong cổ họng: "Giết... g.i.ế.c tôi đi, cầu xin anh..."

Bạch Vô Thường nghiêng nghiêng đầu:

"Bây giờ, anh đã tin nhân quả báo ứng chưa?"

Phiên ngoại: Cuối

Bốn mươi năm sau.

Tôi nằm trên giường cấp cứu bệnh viện, an nhiên nhắm mắt xuôi tay.

Bốn bề một màu sương trắng xóa, miễn cưỡng có thể thấy một chiếc cầu gỗ đứng sừng sững trước mặt.

"Ái chà, là cô à." Chị đẹp mặc sườn xám phe phẩy quạt bồ, vừa thu cái bát trong tay về, "Mau đi đi, bọn họ đang đợi cô đấy."

Tôi lê thân xác già nua, bước lên cầu Nại Hà.

Hết thảy trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Hai bên cầu, hoa bỉ ngạn nở rộ ngút ngàn, tựa hồ không khí cũng nhuộm thành sắc đỏ rực rỡ lãng mạn.

Phía đối diện cầu, đứng ba bóng hình cao gầy mảnh khảnh.

Một đen một trắng, đứng hai bên,

Người đứng giữa, là Lục Dật.

Anh vẫn chẳng hề thay đổi, ánh mắt nhìn tôi, ngập tràn cả ngân hà.

"Lục Dật!"

Tôi dốc hết sức bình sinh lao về phía bờ đối diện, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng, nếp nhăn càng lúc càng ít đi, mái tóc hoa râm dần dần nhuộm thành màu đen nhánh.

Khoảnh khắc ngã vào lòng anh, tất cả chỉ như thuở ban đầu gặp gỡ.

Nỗi nhớ nhung cả đời này của tôi, cuối cùng cũng có nơi để về.

-Hết-