Băng Tan Xuân Về

Chương 1: 1



Chỉ vì một câu “Em nhớ anh” của tôi, Chu Thời An đã bất chấp gió tuyết, lái xe suốt 300 km trong đêm để gặp tôi, dỗ dành tôi rồi cùng tôi vượt qua ranh giới cuối cùng. 

 

Tôi vui mừng khôn xiết, ngỡ rằng anh đến vì tình yêu. 

 

Cho đến khi tôi nhìn thấy đoạn trò chuyện giữa anh và bạn bè: 

 

【A Tường giận dỗi không cho đụng vào, tôi liền tìm Cố Phùng Sương để giải tỏa.】 

 

【Hơn nữa, học múa ba lê thì độ dẻo tốt, cậu hiểu mà.】 

 

Nhưng tôi không phải là người học múa ba lê. 

 

Tôi là vận động viên trượt băng nghệ thuật. 

 

Tôi đâu có giận dỗi. 

 

Tôi chỉ lặng lẽ tháo nhẫn, rồi nộp đơn xin tham gia khóa huấn luyện tại Nga. 

 

Sau này, Chu Thời An chỉ vào người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh tôi, khóe mắt đỏ hoe vì tức giận: 

 

“Phùng Sương, chẳng lẽ là do anh không thể thỏa mãn em sao? Em lại muốn tìm một gã ngoại quốc?!” 

 

01

 

Khi nhìn rõ những dòng chữ trên điện thoại của Chu Thời An, tôi cảm giác như cả một chậu nước đá tạt thẳng xuống đầu mình, lạnh buốt thấu tim gan. 

 

Rõ ràng trong phòng sưởi ấm rất đầy đủ, nhưng tôi lại lạnh đến mức toàn thân run rẩy. 

 

Ngón tay tôi run run, chậm rãi trượt qua màn hình điện thoại. 

 

Bạn của Chu Thời An hỏi: 

 

【Ngủ được chưa?】 

 

Anh ta trả lời: 

 

【Ừm, cô ấy nhìn thấy lông mi tôi phủ đầy sương, cảm động đến mức bật khóc, thể hiện vô cùng nhiệt tình.】 

 

Bạn của anh ta gửi liền mấy biểu tượng châm chọc: 

 

【Không hổ là Chu thiếu mà, theo đuổi suốt hai năm, cuối cùng cũng hạ gục được mỹ nhân băng sương rồi.】 

 

【Tôi thấy lần trước cô ấy làm động tác xoạc chân dễ như trở bàn tay, hehe, chắc trên giường cũng có không ít chiêu trò nhỉ?】

 

Chu Thời An trả lời: 

 

【Ừm, tôi không nỡ để A Tường làm những tư thế đó, nhưng cô ấy đều có thể làm được, hơn nữa tôi thấy cô ấy khá thoải mái.】 

 

Bạn của anh ta gửi một biểu tượng cười gian xảo. 

 

Tôi cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để bản thân bật khóc thành tiếng. 

 

Chu Thời An bên cạnh đã ngủ say, hoàn toàn thu lại khí thế kiêu ngạo, khác một trời một vực so với ở bên ngoài. 

 

Lúc này, anh ta trông như một người vô hại. 

 

Tôi không thể tưởng tượng được rằng những lời lẽ khinh bạc trên điện thoại lại xuất phát từ chính miệng anh ta. 

 

Hai năm trước, khi tôi và đồng đội bị đồn thổi rằng đang yêu nhau, rõ ràng cũng là Chu Thời An đã dùng hết sức lực ôm chặt lấy tôi, khóc đến mức giọng nói run rẩy: 

 

“Phùng Sương, rõ ràng người thích em nhất là anh.” 

 

“Cầu xin em, đừng bỏ lại anh một mình.” 

 

02

 

Chu Thời An trở mình. 

 

Tôi hoảng loạn đặt điện thoại về chỗ cũ, rồi trốn vào phòng tắm. 

 

Dòng nước xối xả chảy xuống, cuối cùng tôi cũng buông thả bản thân, khóc nức nở thành tiếng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Những lời lạnh lẽo trên điện thoại của Chu Thời An như từng mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào đầu óc tôi. 

 

Tối qua, khi nhìn thấy anh ấy bất chấp gió tuyết đến gặp mình, tôi thực sự rất vui. 

 

Vui đến mức phá vỡ ranh giới của bản thân, mặc kệ tất cả, cùng anh ta dây dưa đến tận cùng, làm đủ mọi chuyện điên rồ. 

 

Tôi cứ ngỡ đó là: “Người ta yêu nhau, dù có núi cao biển rộng cũng có thể vượt qua.” 

 

Nhưng trong miệng anh ta, tất cả chỉ gói gọn trong một câu “giải tỏa.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chỉ một câu thôi đã nghiền nát mọi ảo tưởng và lòng tự tôn mà tôi ngây ngốc ôm giữ. 

 

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, khóc đến mức mắt sưng húp. 

 

Tôi nhẹ nhàng bước trở lại phòng ngủ và nằm xuống giường. 

 

Chu Thời An, vẫn còn ngái ngủ, hỏi tôi: 

 

“Em sao thế? Anh làm đau em à?” 

 

Tôi không đáp lại. 

 

Chu Thời An vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, bật cười khàn khàn: 

 

“Chờ trời sáng anh sẽ đi mua thuốc cho em, đến lúc đó anh sẽ đích thân bôi thuốc cho em.” 

 

Chu Thời An tinh lực dồi dào. 

 

Sau khi dỗ dành tôi gật đầu đồng ý, anh ta lại quấn lấy tôi đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại. 

 

Anh ta còn ôm tôi xin lỗi, nói rằng ban đầu chỉ định đến gặp tôi một lát, ôm tôi một cái thôi, không ngờ lại phát triển đến mức này nên chưa kịp mua bao cao su. 

 

Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng tất cả là do chúng tôi không thể kiềm chế tình cảm. 

 

Dù sao thì sau hai năm yêu nhau, tôi không đồng ý, anh ta vẫn luôn tôn trọng tôi. 

 

Nhưng thì ra, ngay từ đầu anh ta đã tính sẵn sẽ bắt tôi uống thuốc. 

 

Tôi nói: 

 

“Em buồn ngủ rồi, ngủ thôi.” 

 

Anh ta hôn lên má tôi, cười nói: 

 

“Ngày mai thức dậy, anh sẽ đích thân chăm sóc cho bé Sương bảo của anh.” 

 

Thế nhưng, sáng hôm sau tỉnh dậy, thứ còn lại bên tôi chỉ là chiếc giường lạnh lẽo và một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp. 

 

Anh ta nhắn tin cho tôi: 

 

【Công ty có việc gấp, anh phải về ngay.】 

 

【Thuốc giao hàng đã treo trước cửa, nhớ uống nhé.】 

 

Tôi nuốt viên thuốc với nước lạnh. 

 

Vừa mở điện thoại, tôi đã thấy thông báo từ tài khoản công khai của công ty anh ta. 

 

Trong loạt ảnh hoạt động sự kiện, Chu Thời An luôn đứng rất gần một người phụ nữ. 

 

Gần đến mức bộ n.g.ự.c đầy đặn của cô ta gần như chạm vào cánh tay anh ta. 

 

Giữa hai người toát ra cảm giác thân mật mà người ngoài không thể xen vào. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên nữ duy nhất được nhắc đến trong bài đăng, ngẩn người. 

 

Lâm Tường. 

 

Cô ta chính là A Tường. 

 

Người mà ngay cả khi giận dỗi cũng được Chu Thời An dỗ dành và nâng niu trong lòng bàn tay.