Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 431: Chỉ Là Nhắm Vào Ngươi Thôi



Tư Mã U Nguyệt phát hiện sự khác thường của họ, nhưng không hề để tâm.



Ở đại lục Thượng Cổ, mọi người đối với Trận Pháp Sư đều có sự kính nể và sợ hãi, huống chi tối qua nàng đã cho họ thấy sự lợi hại của Trận Pháp Sư.



Sự tác động mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn cả đời này họ cũng sẽ không quên!



“Đại sư.” Người của Trác gia có chút cứng nhắc chào nàng.



Họ bây giờ nhìn thấy Tư Mã U Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự xấu hổ. Trước đây họ đã không ít lần nói xấu nàng, không ngờ nàng lại cứu mạng họ vào thời điểm then chốt.



Tư Mã U Nguyệt nhíu mày, nói: “Các ngươi không cần gọi ta là đại sư, cứ gọi ta là U Nguyệt là được.”



Đại sư, cách xưng hô này thật sự không quen.



Người của Trác gia không tỏ ra quá nịnh bợ, ngược lại càng thêm xấu hổ và ngượng ngùng, chứng tỏ họ vẫn là người không tồi.



Nếu họ tỏ ra quá nịnh bợ nàng, nói không chừng bây giờ nàng đã rời đi.



Hơn nữa mấy ngày nay Trác Mã đã chăm sóc mình rất chu đáo, những chuyện không vui trước đây cũng có thể bỏ qua.



“U Nguyệt, ngươi rửa mặt xong rồi à?” Trác Mã cười nói.



Tư Mã U Nguyệt gật đầu, hỏi: “Tưởng gia cách đây xa không?”



“Có chút khoảng cách, nếu ngồi phi hành thú, chắc sẽ mất khoảng một ngày.” Trác Nhiên trả lời.



“Tại sao các ngươi không ngồi phi hành thú?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.



Người của Trác gia có chút xấu hổ, nói: “Chúng ta, chúng ta không có phi hành thú.”



Lúc này Tư Mã U Nguyệt mới nhớ ra đây đã là đại lục Thượng Cổ, ở đây, không phải ai cũng có khế ước thú, bởi vì những linh thú đó rất coi trọng huyết mạch, không cho phép tộc nhân của mình trở thành khế ước thú của nhân loại.



Bây giờ nghĩ lại, ở đại lục Thượng Cổ, không đến Thần Tông trở lên thì không thể bay, không thể tùy tiện khế ước linh thú, không thể tùy ý sử dụng Truyền Tống Trận, những điều này còn bất tiện hơn cả các đại lục hạ giới.



“Chúng ta đến gia tộc của các ngươi còn bao xa?” Nàng hỏi.



“Theo tốc độ hiện tại, chưa đến nửa tháng là có thể đến.” Trác Nhiên trả lời.



Tư Mã U Nguyệt tuy không vội, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian trên đường đi.



Nhưng nàng hiện tại không liên lạc được với Tiểu Bằng, không có cách nào gọi chúng ra.



“Nếu có thể tìm một công cụ thay thế đi bộ thì tốt rồi.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Thật sự không được thì đi tìm một con phi hành thú để dùng tạm.”



“Đại… U Nguyệt, lời này không thể nói bừa, nếu để linh thú nghe được, sẽ gây phiền phức.” Trác Nhiên nói.



“Chỉ cần linh thú đó đồng ý, cũng không có vấn đề gì lớn.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Ở đây có phi hành thú không?”



“Có.” Trác Mã nói, “Ta nhớ đi về phía trước vài ngọn núi sẽ có một con Loan Điểu, là một Siêu Thần thú.”



“Vậy chúng ta đi xem.” Tư Mã U Nguyệt hai mắt tỏa sáng.



“Được. Ta dẫn ngươi đi.” Trác Mã cũng có chút kích động, nếu thật sự có thể tìm được phi hành thú thay thế, họ trở về sẽ an toàn hơn rất nhiều, cũng có thể nhanh hơn rất nhiều.



Trác Nhiên định lên tiếng ngăn cản họ, nhưng lại thấy dáng vẻ tự tin của Tư Mã U Nguyệt, nhớ lại tối qua nàng cũng có biểu cảm này, lời ngăn cản lại nuốt vào bụng.



Nếu có thể có phi hành thú thay thế, vậy cũng không tồi.



Thế là họ thu dọn đồ đạc, đi về phía nơi ở của con Loan Điểu kia.



Giữa trưa, họ đến ngọn núi nơi Loan Điểu ở, xa xa đã thấy được cái tổ chim khổng lồ giữa vách núi.



“Chính là ở đó.” Trác Mã chỉ vào tổ chim nói, “Lần trước chúng ta đi ngang qua đây, đã thấy con Loan Điểu đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tư Mã U Nguyệt nhìn qua, phát hiện con Loan Điểu đó không có trong tổ, chắc là đã ra ngoài kiếm ăn.



“Trác Mã, ngươi có muốn một con Loan Điểu làm phi hành thú không?” Thấy Trác Mã vẻ mặt khao khát nhìn cái tổ chim đó, Tư Mã U Nguyệt hỏi.



“Chắc chắn là muốn rồi, nhưng muốn khế ước không phải còn phải thuần hóa trước sao. Thuần Thú Sư ở chỗ chúng ta rất hiếm, cả Thiên Hổ Lĩnh cũng không có đến hai người.” Trác Mã buồn bã nói.



Tư Mã U Nguyệt sờ mũi, ở đại lục Thượng Cổ, Thuần Thú Sư cũng là một nghề nghiệp đặc biệt. Tuy địa vị trong nhân loại tương đối cao, nhưng số lượng lại cực kỳ hiếm hoi, bởi vì các tộc linh thú vô cùng căm ghét Thuần Thú Sư, trở thành Thuần Thú Sư là một việc nguy hiểm.



“Nếu thuần hóa được, ngươi có muốn không?” Nàng quay đầu nhìn Trác Mã.



Trác Mã ngẩn người, nói: “Muốn!”



“Vậy chúng ta ở đây đợi đi.” Tư Mã U Nguyệt nói, sau đó nhìn Trác Nhiên hỏi: “Cấp bậc của con Loan Điểu đó cao bao nhiêu? Ngươi có thể chế ngự được nó không?”



“Không thể.” Trác Nhiên nói, “Đó là một con Siêu Thần thú nhị cấp.”



Siêu Thần thú, thực lực của mỗi cấp bậc tương đương với hai cấp bậc của Thần cấp, hơn nữa vì cơ thể cường tráng hơn, nên sức chiến đấu thường còn mạnh hơn một chút.



Siêu Thần thú nhị cấp, thực lực tương đương với Thần Vương cao cấp, nếu nó đã đến nhị cấp hậu kỳ, thực lực sẽ tương đương với Thần Tông sơ cấp.



Trác Nhiên chỉ là Thần Vương sơ cấp, tự nhiên không phải là đối thủ của con Loan Điểu này.



Tư Mã U Nguyệt suy nghĩ một lúc, nói: “Ta xuống dưới một chút, các ngươi ở đây đợi ta.”



Nói xong nàng nhanh chóng chạy về phía vách núi đối diện, tốc độ đó, trông có vẻ cơ thể nàng đã hồi phục gần xong.



Đến dưới vực sâu, mọi người chỉ thấy nàng tiện tay ném một ít đồ vật, sau đó nàng dạo một vòng dưới đáy vực rồi trở về.



“Như vậy là được sao?” Trác Mã không chắc chắn nhìn Tư Mã U Nguyệt.



“Được.” Tư Mã U Nguyệt tự tin nói, “Hôm nay ta sẽ tặng ngươi một con Loan Điểu.”



“Được.” Trác Mã nhìn Tư Mã U Nguyệt, có chút thẹn thùng cười.



Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Họ đợi trên núi đối diện hơn một giờ, con Loan Điểu đó đã trở về, lượn một vòng trên không trung rồi bay về tổ của mình.



“Không phải Loan Điểu thuần huyết.” Tư Mã U Nguyệt thấy con Loan Điểu đó xong, bình luận.



Loan Điểu thuần huyết thực sự, kiếp trước nàng đã từng tiếp xúc, so với con hiện tại, trông cao quý hơn rất nhiều.



Ừm, mùi vị cũng nên ngon hơn rất nhiều.



Còn con chim này chẳng qua chỉ có một ít huyết mạch của Loan Điểu, cho nên trông có chút giống.



Huyết mạch của con chim này không thuần, mà còn có thể trở thành Siêu Thần thú, chứng tỏ thiên phú của nó cũng không tồi.



Đợi con chim đó hạ xuống tổ, trận pháp bên dưới lập tức được kích hoạt, con chim đó tức khắc bị nhốt trong trận pháp.



Biến cố đột ngột làm con Loan Điểu hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh lại, thấy Tư Mã U Nguyệt và những người khác từ trên núi đối diện đi ra, nó nói: “Là các ngươi giở trò?”



Lúc nó trở về đã cảm nhận được hơi thở của nhân loại trên núi đối diện, nhưng không ngờ họ lại dám tính kế nó!



Tư Mã U Nguyệt bước tới, nhìn dáng vẻ hung tàn của nó cũng không sợ hãi, nói: “Chính là chúng ta giở trò.”



“Ta muốn xé xác các ngươi!” Con chim vỗ cánh định xông tới, lại phát hiện mình bị trận pháp chặn lại.



“Vô dụng thôi, trận pháp này của ta, ngay cả Thần Tông cao cấp cũng có thể vây khốn, huống chi là một con Siêu Thần thú nhị cấp như ngươi!” Tư Mã U Nguyệt nói.



“Ngươi muốn làm gì?” Con chim mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt.



“Chúng ta cũng không muốn làm gì cả,” Tư Mã U Nguyệt cười nói, “Chẳng qua là muốn nhắm vào ngươi, để ngươi làm phi hành thú cho chúng ta thôi!”



Người của Trác gia đều bị lời này của nàng làm cho không khỏi đầy mặt vạch đen, đều muốn người ta làm phi hành thú, còn gọi là không muốn làm gì sao?