Tư Mã U Nguyệt rũ mắt, nhìn bàn tay đầy vết thương, dường như đây không phải là người đang bóp chặt yết hầu, nắm giữ sinh tử của mình.
“Ngươi là ai?” Nam tử mặt nạ lại hỏi một câu, tay càng thêm dùng sức, Tư Mã U Nguyệt đã có chút không thở nổi.
“Tây Môn Phong...” Nàng gian nan phun ra ba chữ. Hơi thở của đối phương đột nhiên biến đổi, phát ra trạng thái cuồng bạo.
“Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới? Ngươi không nói, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
“Buông Nguyệt Nguyệt ra!” Tiểu Hống thấy đối phương ra tay thật, cổ của Tư Mã U Nguyệt sắp bị hắn bẻ gãy, đôi chân ngắn cũn giẫm một cái liền tấn công về phía người kia.
“Bốp...”
Người kia phất tay, Tiểu Hống không những không làm hắn bị thương, ngược lại còn bị hắn ném ra xa, hung hăng đập vào tường. Bức tường trực tiếp bị đ.â.m ra một cái lỗ to bằng nắm tay.
“Tiểu Hống!” Tư Mã U Nguyệt thấy Tiểu Hống bị đánh bay ra ngoài, lo lắng kêu lên, hai tay nắm lấy tay người kia. Nhân lúc hắn ngẩn người, thân mình khéo léo di chuyển, thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hắn.
“Nguyệt Nguyệt... Tiểu Hống...” Nam tử vô thức lùi lại hai bước, không dám tin nhìn Tư Mã U Nguyệt.
“Gầm...”
Tiểu Hống lập tức chạy trở lại, hóa thành bản thể gầm lên một tiếng với nam tử mặt nạ, nhanh chóng lao tới.
Nam tử kia thấy bản thể của Tiểu Hống liền ngẩn người, quên cả hành động. Mãi đến khi nó đến trước mặt, hắn đưa một tay ra liền định trụ nó, nhưng lần này không ném nó ra ngoài nữa.
“Ngươi bây giờ dạng này căn bản không phải là đối thủ của ta.” Giọng nói khàn khàn của hắn nói.
“Dù không phải là đối thủ của ngươi, ta cũng muốn bảo vệ Nguyệt Nguyệt!” Tiểu Hống cố gắng di chuyển, nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, dù nó hoàn toàn khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi bây giờ thương thế còn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Các ngươi đi đi.” Nam tử mặt nạ thu hồi lực lượng của mình, nói với Tư Mã U Nguyệt xong liền rời đi.
“Tây Môn Phong, ngươi đã nhận ra ta rồi, tại sao không nhận ta?” Tư Mã U Nguyệt quát.
Bước chân của nam tử mặt nạ cứng lại, cũng không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói gì, ta không hiểu. Ta không quen biết ngươi, ngươi cũng đừng đến tìm ta.”
“Mỗi lần ngươi nói dối, đều sẽ dùng ngón cái tay phải đè lên ngón áp út.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Dù qua nhiều năm như vậy, thói quen này của ngươi vẫn không thay đổi.”
Tay của nam tử mặt nạ khựng lại, ngón cái đang đè lên ngón áp út vội vàng buông ra, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
“‘Tỷ tỷ, vẫn luôn là ngươi bảo vệ ta, lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi. Ngươi đi trước, ta đợi ngươi thương thế lành lại trở về tìm ta. Tỷ tỷ, ta sẽ đợi ngươi... Ngươi nhất định phải sống sót... tỷ tỷ, ta đợi ngươi, kiếp sau, ta vẫn làm đệ đệ của ngươi...’” Tư Mã U Nguyệt chảy nước mắt nói, “Bây giờ ta đã trở về, tại sao ngươi lại giả vờ không quen biết ta?”
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lúc này cũng đẫm nước mắt, hai tay hắn mấy lần siết chặt rồi buông lỏng, cuối cùng vẫn không quay đầu lại mà đi.
Tư Mã U Nguyệt nhìn hắn rời đi, đau khổ nhắm mắt lại.
Nàng quá quen thuộc với hắn, những hành động nhỏ trên cơ thể hắn đã sớm bại lộ thân phận, nhưng hắn không nhận mình, hắn không nhận mình...
“Nguyệt Nguyệt.” Tiểu Hống đến bên cạnh Tư Mã U Nguyệt, cọ cọ vào người nàng.
Tư Mã U Nguyệt đứng ngây người một lúc, quay người ngồi lên lưng Tiểu Hống, nói: “Chúng ta trở về đi. Không cần nhanh, cứ từ từ đi về là được.”
“Được.” Tiểu Hống hiếm khi im lặng, mang theo Tư Mã U Nguyệt đi về phía khách điếm.
Đợi họ rời đi, một bóng người từ góc khuất bước ra, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng họ.
“Tỷ tỷ, xin lỗi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu nàng chính là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi không nhận nàng?” Một giọng nói từ phía sau truyền đến. Tây Môn Phong quay người, Không Tương Di đang đứng cách đó không xa nhìn hắn.
Tây Môn Phong không tiếng động cười khổ: “Ta như thế này, còn có thể nhận nhau sao? Nếu đã định trước không lâu nữa sẽ lại lần nữa tử biệt, vậy thà rằng chưa từng nhận nhau.”
Nói xong, hắn lướt qua Không Tương Di trở về khách điếm.
Không Tương Di nhìn bóng lưng Tây Môn Phong, kiên định nắm chặt nắm tay, “Ta nhất định sẽ không để ngươi chết, nhất định!”
Khi Tư Mã U Nguyệt trở lại khách điếm, trời đã gần sáng, mọi người đều đã dậy đợi nàng. Thấy nàng bước vào, rõ ràng là đã khóc, đều có chút lo lắng.
“U Nguyệt...”
Tư Mã U Nguyệt xua tay, ra hiệu cho Khúc Béo đừng nói, đừng hỏi, sau đó nói với Bắc Cung Đường: “Ta bây giờ trở về, ngươi ở đây chờ tin tức của ta.”
“Được.” Bắc Cung Đường biết tâm trạng nàng không tốt, gật đầu. “Ngươi đi một mình sao, hay là để sư huynh ngươi đi cùng.”
“Hắn?” Tư Mã U Nguyệt ngẩn ra, dường như đã quên mất Vu Lăng Vũ, “Ta đi hỏi xem hắn có muốn đi cùng không.”
Cửa phòng nàng mở ra, Vu Lăng Vũ từ bên trong bước ra, nói: “Ta đi cùng muội, chúng ta đi thôi.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài. Vì cứu mẹ con Doãn Lan, nàng tạm thời đè nén cảm xúc trong lòng. Khi đến Bắc Cung gia, tâm trạng đã bình ổn, lại trở thành Tư Nguyệt.
“Tư công tử, mời.” Người gác cổng đã sớm được dặn dò, thấy Tư Mã U Nguyệt đến, liền dẫn họ đến chính sảnh.
Khi đến nơi, Bắc Cung Hùng đang nói chuyện với vài vị trưởng lão trong gia tộc. Nhận được báo cáo nói nhóm Tư Mã U Nguyệt đến, lập tức cho người dẫn vào.
Tư Mã U Nguyệt thấy Bắc Cung Hùng liền vội vàng hỏi: “Bắc Cung tộc trưởng, dược liệu đã được đưa đến, chúng ta khi nào bắt đầu luyện đan?”
“Ha ha, hôm qua nghe tiểu Nga nói có người tìm Tư Nguyệt công tử, ta đã đoán hẳn là người của gia tộc các vị đến.” Bắc Cung Hùng cười nói, “Ta đã dặn dò mấy vị luyện đan sư, để họ ở phòng luyện đan chờ.”
Bắc Cung Hùng nhìn Tư Mã U Nguyệt với ánh mắt nóng rực, vì ngày hôm qua Bắc Cung Nga đã không phụ lòng mong đợi mang về tin tức của Tư Mã U Nguyệt.
Biết họ đến từ trung vây, người nhà Bắc Cung đều rất hưng phấn, cũng càng thêm coi trọng lần luyện đan này. Nếu thành công, không chừng họ có thể kết nối với thế lực ở trung vây.
“Hôm nay vẫn chưa được.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Thần Phật Liên còn chưa đến, hôm nay đi lấy, cũng phải ngày mai mới đến.”
“Vậy chúng ta đợi thêm một ngày.” Bắc Cung Hùng nói.
“Được, vậy định vào sáng sớm ngày kia đi.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Ta hy vọng sáng sớm ngày kia có thể bắt đầu, mong Bắc Cung gia tộc nói với các đại sư một tiếng.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Bắc Cung Hùng đáp, “Vậy bây giờ ta phái người đưa các vị đi nghỉ ngơi.”
“Được.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Vừa hay Bắc Cung Ngạo cũng ở đó, Bắc Cung Hùng liền để hắn đưa họ đi nghỉ ngơi.
Trên đường đi, Tư Mã U Nguyệt không nói mấy câu. Khi đi ngang qua tòa sân bỏ hoang, Tư Mã U Nguyệt dừng lại, nói: “Đây là một cái sân bỏ hoang sao?”
“Đúng vậy.”
“Bắc Cung gia lại có một tòa phế viện như vậy, trông thật có chút không hợp. Tại sao không phá đi xây cái khác?”
“Đây là nơi ở lúc sinh thời của vong thê ta. Sau khi nàng qua đời, ta đau lòng khôn xiết, không dám đến đây, cũng không nỡ phá hủy sự tồn tại của nàng, nên cứ để đó. Không ngờ bây giờ lại thành ra rách nát thế này, ai, lòng ta...”
“Bắc Cung thiếu gia và tiên phu nhân thật là phu thê tình thâm!” Tư Mã U Nguyệt nói một câu đầy ẩn ý. “Nhưng sao ta lại ngửi thấy mùi dược liệu?”