“U Nguyệt?” Cát Lãng thấy Tư Mã U Nguyệt hộc máu, định bảo nàng từ bỏ, nhưng nàng giơ tay ngăn lại lời ông định nói.
“Con không sao.” Nàng lau vết m.á.u nơi khóe miệng, tiếp tục từ từ truyền thần thức của mình vào thức hải của Tây Môn Phong.
“Phong nhi, ngươi quên rồi sao, tỷ tỷ đã trọng sinh. Chúng ta đã nhận nhau ở ngoài thành Vũ. Ngươi đã gọi ta là tỷ tỷ. Ngươi còn nhớ không?”
Trước mắt Tây Môn Phong dường như hiện lên cảnh tượng nhận nhau lúc đó, một nữ tử hoàn toàn xa lạ lại mang trong mình linh hồn của tỷ tỷ hắn.
“Tỷ tỷ…”
“Phong nhi, ngươi nhớ ra ta rồi.”
“Tỷ tỷ, tỷ bị thương sao? Là do ta làm tỷ bị thương sao?” Tây Môn Phong nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói của nàng.
“Tỷ không sao, tỷ chỉ là ở bên ngoài đợi ngươi quá lâu, nhưng ngươi mãi không ra, tỷ không thấy được ngươi, nên sốt ruột. Phong nhi, ngươi không muốn gặp tỷ sao?”
“Muốn.” Tây Môn Phong vội vàng nói.
“Tỷ cũng muốn gặp ngươi. Bây giờ ngươi ra khỏi đó được không?”
Tây Môn Phong nhìn bốn phía đen kịt, nói: “Tỷ tỷ, ta không biết ta đang ở đâu, ta cũng không biết lối ra ở đâu.”
“Không sao, tỷ đưa ngươi ra.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Ngươi có cảm nhận được vị trí của tỷ không?”
“Có thể.”
“Ngươi ngưng tụ linh lực, đốt cháy hết bóng tối trước mắt ngươi đi.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Tỷ sẽ ở cùng ngươi, dẫn đường cho ngươi ra ngoài.”
“Được.” Tây Môn Phong ngưng tụ linh lực, thử tấn công theo hướng Tư Mã U Nguyệt nói.
Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể hắn quả thực đã được điều động trở lại, theo ý thức của Tư Mã U Nguyệt chu du khắp toàn thân, dưới tác dụng của dược lực, bao vây, nuốt chửng, đồng hóa luồng khí mà nó gặp phải, tuy rất chậm, nhưng đang từng chút thay đổi khí tức trong cơ thể.
Tư Mã U Nguyệt không biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu, nàng chỉ biết mình cần phải tập trung tinh thần cao độ để dẫn dắt linh lực của Tây Môn Phong, cùng hắn hoàn toàn nuốt chửng và chuyển hóa luồng khí đó thành sức mạnh của hắn.
Tây Môn Phong vẫn luôn chiến đấu với bóng tối, đến lúc sau, hắn đã có ý thức của riêng mình, biết mình đang làm gì, cũng biết Tư Mã U Nguyệt đang giúp đỡ mình. Hắn muốn tự mình làm, nhưng lại không làm được, hắn vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi được không gian tối tăm đó.
Một chút ánh sáng, rồi nhiều hơn một chút, rồi lại nhiều hơn nữa, khi hắn rời khỏi không gian tối tăm đó, hắn mới cảm nhận được sự trói buộc trên người đã không còn, hai mắt dường như cuối cùng cũng có thể mở ra.
“Tỷ tỷ.” Hắn mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một khuôn mặt tái nhợt.
“Phong nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi…” Nàng buông khuôn mặt của Tây Môn Phong ra, người trượt xuống theo bồn tắm.
“Tỷ tỷ!” Tây Môn Phong định đứng dậy đỡ nàng lên, lại bị người khác ấn trở lại.
Cát Lãng đè vai hắn xuống, nói: “Ngươi bây giờ tuy đã tỉnh lại, nhưng luồng khí đó trong cơ thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn được ngươi luyện hóa hết. Ngươi cứ thành thật ở đây tiếp tục, nó sẽ không sao đâu.”
Tây Môn Phong còn định giãy giụa, Cát Lãng quát: “Tỷ tỷ của ngươi vì ngươi mà mệt đến ngất đi, ngươi mà đứng dậy sẽ công dã tràng! Ngươi muốn tâm huyết của tỷ tỷ ngươi đổ sông đổ bể sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tây Môn Phong sững sờ, thấy Cát Lãng buông mình ra, đi ôm Tư Mã U Nguyệt lên, đặt lên giường, liền ngồi lại, cắn chặt răng, nhắm mắt tiếp tục luyện hóa.
Cát Lãng nói đúng, mình không thể để tâm huyết của tỷ tỷ uổng phí, hắn phải làm xong những việc còn lại.
Cát Lãng cho Tư Mã U Nguyệt ăn một viên đan dược, quay người nhìn Tây Môn Phong, thấy nó tiếp tục, lúc này mới yên tâm.
Tây Môn Phong luyện hóa xong luồng khí còn lại, sau đó hợp với phần đã luyện hóa trước đó, toàn bộ dẫn vào linh trì.
Lượng lớn sức mạnh rót vào, làm hắn thăng cấp ngay trong thùng nước. Đợi hắn thăng cấp xong, cơ thể hắn lại hồi phục đến trạng thái tốt nhất, ngũ tạng lục phủ trước đây bị luồng khí hắc ám ăn mòn cũng được nhanh chóng chữa trị, trở lại dáng vẻ trước kia.
“Không tồi.” Cát Lãng nhìn Tây Môn Phong, gật đầu, sau đó cũng có chút yếu ớt ngồi xuống mép giường, lấy ra đan dược ăn vào.
Tây Môn Phong từ thùng nước ra, mặc quần áo xong, hành lễ với Cát Lãng, cảm kích nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của Cát lão sư.”
Cát Lãng vẫy tay, nói: “Không cần cảm tạ ta, đều là do tỷ tỷ của ngươi cứu ngươi.”
“Tỷ tỷ nó…” Tây Môn Phong nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, đau lòng không thôi.
“Đưa thần thức của mình vào trong cơ thể ngươi nửa tháng, vẫn luôn dẫn đường cho ngươi luyện hóa khí tức hắc ám. Ban đầu còn bị ngươi làm bị thương, may mà sau đó cũng khá thuận lợi.” Cát Lãng nói, “Ai, lão Cát ta sống mấy trăm năm, chưa thấy ai liều mạng như vậy! Nhưng cũng may gã này tinh thần lực siêu cường, nếu không hai ngươi lần này đều toi rồi!”
“Vậy tỷ tỷ nó bây giờ thế nào? Có nguy hiểm không?” Tây Môn Phong hỏi.
“Nguy hiểm thì không còn, nhưng lần này thần thức bị thương nghiêm trọng, e là phải một thời gian nữa mới có thể hồi phục.” Cát Lãng lắc đầu nói, “Đợi nó tỉnh lại, ngươi nói với nó một tiếng, những thứ nó chuẩn bị vì tình huống có chút thay đổi, gần như đã dùng hết. Chỉ có Đại Địa Chi Nhãn này còn thừa một chút. Cũng may Đại Địa Chi Nhãn này chuẩn bị nhiều, nếu chuẩn bị theo dự tính trước đây, e là ngươi hoàn toàn không cứu được.”
Vốn dĩ nói là tám lạng, kết quả Tư Mã U Nguyệt mang về gần hai cân. Cuối cùng dùng hết hơn một cân, còn thừa một chút đặt trong hộp.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Cát Lãng đưa chiếc hộp cho Tây Môn Phong, nói: “Đợi nó tỉnh lại, nhất định phải để nó nghỉ ngơi một thời gian, tốt nhất là có thể nằm trên giường một tuần, điều trị một tháng. Trong khoảng thời gian này nhớ đừng dùng thần thức nữa, tốt nhất là ngay cả suy nghĩ cũng không nên. Được rồi, không có gì để dặn dò nữa, ta về học viện trước.”
Tây Môn Phong cầm chiếc hộp, hai tay chắp lại, cúi đầu thật sâu, nói: “Ân tình hôm nay của Cát lão sư, Tây Môn Phong khắc cốt ghi tâm.”
Cát Lãng phất tay, lướt qua hắn, mở cửa đi ra ngoài.
Không Tương Di và Cảnh Văn còn đang đợi ở bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai đều giật mình. Thấy Cát Lãng ra, Không Tương Di còn định lên hỏi tình hình của Tây Môn Phong, nhưng lời còn chưa kịp nói, đã thấy Tây Môn Phong cũng từ trong phòng đi ra.
“Phong, ngươi khỏe rồi!” Không Tương Di lập tức lao tới, ôm chặt lấy hắn!
Tây Môn Phong bị phản ứng này của Không Tương Di làm cho có chút không nói nên lời, hai tay lơ lửng trên không, đẩy cũng không phải, không đẩy cũng không phải.
“Ngươi đừng như vậy, ta vẫn còn khỏe mà!” Hắn bất đắc dĩ an ủi.
“Ta biết mà, U Nguyệt nhất định có thể cứu sống ngươi!” Không Tương Di khóc lóc nói. Chỉ là lần này không phải là tiếng nức nở lo lắng và tự trách, mà là khóc vì quá vui mừng.
“Ngươi buông ra đi, ta còn muốn tiễn Cát lão sư.” Tây Môn Phong cuối cùng vẫn là buông tay xuống, vỗ vai nàng nói.
“Tiễn gì mà tiễn, ta lại không phải không tìm được đường. Ta tự mình đi được.” Cát Lãng nói.
“Cát lão sư, ta tiễn người.” Cảnh Văn thấy Tây Môn Phong ra ngoài thì trong lòng vô cùng chấn động, bây giờ Không Tương Di kích động như vậy, mình liền thay mặt chủ nhân tiễn vị lão sư này đi.