Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 663: Cao nhân nội viện



“Tư Mã U Nguyệt, hôm nay ngươi thế nào rồi?” Hà Phong vác thanh đại đao của hắn từ bên ngoài đi vào, thấy Tư Mã U Nguyệt đang đứng ở cửa phòng liền đi tới.

 

Khóe miệng Tư Mã U Nguyệt giật giật, gã này tối qua không phải vừa mới đến hỏi sao? Đây là định một ngày hỏi thăm ba lần à? Cho đến khi tình trạng của nàng hoàn toàn hồi phục, rồi đánh với hắn một trận?

 

Xem ra, ánh mắt thương hại của mập mạp ngày hôm qua đúng là dành cho nàng rồi. Tên điên này còn khiến nàng đau đầu hơn cả trong tưởng tượng.

 

“Kẻ điên, trong vòng nửa năm tới ta sẽ không khỏe lại được đâu, ngươi không cần ngày nào cũng đến tìm ta.” Nàng bất đắc dĩ nói.

 

“Nửa năm? Lâu vậy sao!” Mặt Hà Phong xị xuống.

 

“Đương nhiên, ta bị thương ở linh hồn, thần thức tổn hại, dĩ nhiên là cần thời gian dài như vậy.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Hơn nữa đây là trong trường hợp có đan dược tốt hỗ trợ, nếu không e là còn lâu hơn nữa.”

 

Cho nên gần đây ngươi đừng đến tìm ta nữa, tìm ta cũng không thể so tài với ngươi được. Vậy nên ngươi mau đi đi.

 

Nàng cảm thấy ý tứ của mình đã biểu đạt rất rõ ràng, nhưng người nào đó lại không lĩnh hội được, vẫn đứng yên tại chỗ.

 

“Thời gian này cũng dài quá, chờ đợi thật sốt ruột.” Hà Phong nói.

 

Tư Mã U Nguyệt nhún vai, ra vẻ ngươi sốt ruột thì ta cũng đành chịu.

 

“Nguyệt Nguyệt, khi nào chúng ta khởi hành?” Tiểu Thất đi tới, vừa vào đã thấy hai người đứng trong sân.

 

“Các ngươi định đi đâu?” Hà Phong giật mình hỏi.

 

“Xã đoàn của chúng ta nhận nhiệm vụ, phải đi làm nhiệm vụ.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Chúng ta còn cần chuẩn bị một chút, không giữ ngươi lại nữa.”

 

“Các ngươi đi đâu làm nhiệm vụ? Bao lâu mới về?” Hà Phong hỏi, rồi nhìn thấy Tiểu Thất đi đến bên cạnh Tư Mã U Nguyệt, hắn lập tức kêu lên. “Tiểu Thất? Sao ngươi lại ở đây?”

 

“Sao ta lại không thể ở đây? Ngươi là ai?” Tiểu Thất đáp lại rồi mới nhớ ra hỏi Hà Phong là ai.

 

“Ta...”

 

Tiểu Thất xua tay, cắt ngang lời hắn: “Mặc kệ ngươi là ai, mau cút đi, nếu không ta đ.ấ.m cho ngươi bay bây giờ!”

 

Mặt Hà Phong nghẹn đến đỏ bừng, nhưng hắn dường như cũng rất sợ Tiểu Thất, không dám nói gì, cúi đầu quay người rời đi.

 

Tư Mã U Nguyệt thấy Hà Phong đang líu ríu bám lấy mình chỉ vì một câu của Tiểu Thất mà quay người bỏ đi, liền kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thất, hắn nghe lời ngươi vậy sao?”

 

Tiểu Thất cũng không biết, “Có lẽ trước đây ta từng đánh hắn rồi. Nhưng không có ấn tượng.”

 

Xem ra trước đây Tiểu Thất thường xuyên đánh người!

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Thật ra Tiểu Thất chưa từng đánh Hà Phong, sở dĩ hắn nghe lời nó như vậy là vì hắn từng tận mắt thấy nó một quyền đ.ấ.m bay người xếp thứ hai trên Phong Vân Bảng. Bản thân Hà Phong còn không phải là đối thủ của người thứ hai, so với Tiểu Thất chỉ cần một quyền đã kết thúc trận đấu, hắn nào dám đến gây chuyện.

 

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi được chưa?” Tiểu Thất vui vẻ nắm tay nàng hỏi.

 

Cuối cùng cũng được ra ngoài xem rồi, nó vui quá.

 

“Chúng ta thì đã chuẩn bị xong, nhưng trước khi đi phải đến tìm Viên hiệu trưởng hỏi một chút, muốn đưa ngươi ra ngoài, nhất định phải có sự đồng ý của ông ấy.” Tư Mã U Nguyệt nói.

 

“Ông ấy đồng ý rồi. Chúng ta không cần đi đâu, trực tiếp xuất phát thôi.” Tiểu Thất nói.

 

“Ông ấy biết ngươi muốn ra ngoài sao?” Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc, chẳng lẽ hiệu trưởng là thần nhân, chuyện gì cũng biết?

 

“Bởi vì lúc ngươi liên lạc với ta, ta đang ở nhà ông ấy, lúc ngươi tìm ta, ông ấy đã nghe thấy rồi.” Tiểu Thất nói, “Ông ấy còn cho ta một thứ bùa hộ mệnh nữa.”

 

“Bùa hộ mệnh gì?”

 

Tiểu Thất lấy chiếc hộp đó ra mở, Tư Mã U Nguyệt thấy bên trong có mấy khối trận pháp dùng một lần. Trận văn khắc trên trận thạch vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là do cao thủ làm ra. Ít nhất hiện tại nàng vẫn chưa thể làm ra được loại trận pháp dùng một lần tốt như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trận pháp dùng một lần càng tốt, thời gian khởi động càng ngắn, khoảng cách truyền tống càng xa. Những thứ Viên hiệu trưởng cho nó quả nhiên là bùa bảo mệnh lúc nguy hiểm.

 

Nhưng ông ấy cũng biết sẽ không có nhiều người nhận ra thân phận của Tiểu Thất vào lúc này, càng không có nhân vật lợi hại nào từ thế giới bên ngoài đến bắt nó.

 

“Cất kỹ thứ này, nếu gặp nguy hiểm, ngươi hãy khởi động nó bằng cách rót linh lực vào một trong những khối trận thạch, biết chưa?” Tư Mã U Nguyệt đưa lại hộp cho Tiểu Thất.

 

Tiểu Thất cất hộp đi, nói: “Bây giờ chúng ta đi được chưa?”

 

“Đợi họ một lát, đủ người là có thể khởi hành.”

 

Một lúc sau, mọi người đều đã tập trung trong sân. Khi đã đông đủ, họ đi đến Truyền Tống Trận của nội viện.

 

“Lại muốn ra ngoài à?” Thấy Tư Mã U Nguyệt, hai người canh gác Truyền Tống Trận đều nhận ra nàng.

 

“Lần này là đi thực hiện nhiệm vụ.” Tư Mã U Nguyệt nói.

 

Tư Mã U Tề đưa thẻ bài nhiệm vụ mà học viện cấp cho họ xem, một trong hai người ngưng tụ linh lực, vẽ vài đường lên trận pháp trên mặt đất, nói: “Đây là trận pháp đến Trung Châu, còn sau đó được đưa đến đâu thì tùy vào vận khí của các ngươi.”

 

Tư Mã U Nguyệt và Tư Mã U Lân kinh hãi, hắn chỉ dùng linh lực vẽ vài đường lên trên mặt trận pháp mà trận pháp đã hoàn toàn thay đổi!

 

Tư Mã U Nguyệt không nhịn được liếc nhìn hai người gác cổng, họ là nhân vật thế nào, một trận pháp sư cao cấp như vậy mà lại chỉ gác trận pháp ở đây?

 

“Đi thôi.” Bắc Cung Đường thấy nàng còn đang ngẩn người, liền nhẹ nhàng huých nàng một cái.

 

Họ bước lên trận pháp, trận pháp khởi động, sau khi cả nhóm biến mất, những trận văn được vẽ bằng linh lực cũng dần dần tan biến.

 

“Ngươi có thấy biểu cảm của cô bé đó lúc nãy không?”

 

“Thấy rồi, xem ra cô bé đó cũng là người am hiểu trận pháp.”

 

“Chắc vậy. Lúc nãy mắt cô bé cứ nhìn chằm chằm vào trận pháp ngươi bố trí, tay còn vô thức cử động, dường như đang học theo.”

 

“Trận pháp sư đến đây không ít, nếu họ có thể học được chút gì đó thì cũng là bản lĩnh của họ. Hai chúng ta cũng không cần phải giấu nghề.”

 

“Viên hiệu trưởng bảo chúng ta gác ở đây, chắc cũng có ý này.”

 

“Ha ha ha, gã đó muốn chúng ta làm đạo sư không được, nên đành dùng cách này để người khác học hỏi thêm.”

 

“Rồi cũng sẽ có vài người học được một chút.”

 

“Mấy tiểu tử đó phải tranh thủ thời gian thôi, hai chúng ta ở đây cũng không còn lâu nữa.”

 

“Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái chỉ còn năm sáu năm.”

 

“Năm mươi năm thời gian cứ thế lãng phí ở đây. Đều tại lúc đó bị hắn lừa.”

 

“Ai bảo ngươi muốn cá cược với hắn, còn kéo cả ta vào đây chịu trận cùng ngươi lâu như vậy.”

 

“Ai, thật ra ở đây cũng có lợi, không phải mấy năm nay chúng ta cũng tiến bộ không ít sao? Đợi chúng ta trở về, nói không chừng còn tiến bộ hơn cả đám kia.”

 

“Có lẽ vậy...”

 

Tư Mã U Nguyệt và những người khác không biết đã ở trong Truyền Tống Trận bao lâu, đến khi họ lại lần nữa đặt chân lên mặt đất thì đã ở trên lãnh thổ Trung Châu.

 

Nhớ lại lúc xuyên qua hư không vừa rồi, không gian thông đạo vững chắc như vậy, mà đây chỉ là một trận pháp tạm thời, lại có thể ổn định đến thế, nàng thầm thấy nghi ngờ.

 

Người bố trí trận pháp đó rốt cuộc là cao nhân cỡ nào?