Bão Tuyết Chẳng Cản Nổi Bước Chân Tôi

Chương 2



Có lẽ, bà chẳng nghe thấy gì.

Chị và mẹ cùng song ca bài "Lư Băng Hoa". Chị mặc váy bồng màu xanh nhạt, trông như một nàng tiên nhỏ, còn mẹ thì diện váy trắng, trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Giọng hát của chị trong trẻo, dưới khán đài, có vài bà mẹ cảm động đến nỗi ôm chặt con mình, ánh mắt còn lấp lánh nước.

Buổi tối, tôi cũng thường nhớ đến những lời mẹ đã nói. Bà nói tôi là thứ quái quỷ làm bà mất mặt, nói tôi trông hung dữ như một đứa trẻ xấu tính.

Mắt tôi cũng thường ầng ậc nước.

Tôi ôm lấy cô giáo Tiểu Huệ, giọng khàn khàn hỏi:

"Con thực sự rất xấu sao?"

Trên người cô có mùi hương nhè nhẹ.

"Mỗi màu da đều đặc biệt, con hãy xem những bông hoa trong trường mẫu giáo đi, nếu chúng chỉ có một màu thôi, vậy sẽ chẳng phải rất đơn điệu sao?"

"Nhưng bọn họ còn nói mắt con nhỏ xíu, xấu lắm, không giống con ruột của bố mẹ."

Cô giáo Tiểu Huệ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

"Con không phải là mắt híp, mà là mắt phượng. Đôi mắt của con rất đẹp. Dù có là mắt híp đi chăng nữa cũng chẳng sao. Thẩm mỹ của họ chỉ đại diện cho họ thôi, không thể phủ định con được."

Lần đầu tiên, tôi biết đến từ "mắt phượng". Đôi mắt mà người ta ghét bỏ, giờ đã có tên gọi, còn hay hơn cả tên của chính tôi.

Nhờ cô giáo Tiểu Huệ, tôi đã trở nên cởi mở hơn trước đây rất nhiều.

Ngày hôm đó, trong giờ học mỹ thuật, cô giáo yêu cầu chúng tôi vẽ động vật.

Sau giờ học, cậu bạn đã từng chế nhạo tôi vào ngày đầu tiên đi học giơ tờ giấy vẽ đến trước mặt tôi:

"Cậu nhìn xem, con cáo Tây Tạng này có giống cậu không? Cậu biết cáo Tây Tạng là gì không? Đó là loài cáo xấu nhất trên thế giới đấy, chúng giống y như cậu, đều là mắt híp!"

Tôi không còn nhẫn nhịn như trước nữa, liền hét lại:

"Nếu tôi là cáo Tây Tạng, vậy thì cậu chính là con lợn, một con lợn ngốc kêu ụt ịt!"

Cậu ta đỏ bừng mặt, tức tối trừng mắt nhìn tôi một hồi, rồi bất ngờ vớ lấy cây bút màu trên bàn và ném về phía tôi.

Tôi cảm thấy như có một sức mạnh nào đó trong người trỗi dậy. Tôi lao vào cậu ta, vừa cào vừa cắn, hai đứa nhanh chóng quấn lấy nhau trong một trận đánh lộn.

Đến khi cô giáo tách chúng tôi ra, trên mặt cả hai đều đã có vài vết trầy xước.

Lúc gần tan học, mẹ tôi bị gọi đến văn phòng. Bà giữ khuôn mặt lạnh lùng, chưa kịp nghe rõ ngọn ngành đã bắt tôi phải xin lỗi, rồi thẳng thừng trả tiền viện phí cho bên kia.

Cô giáo và phụ huynh bên đó đều tỏ ra bối rối. Phải mất một lúc họ mới kịp phản ứng.

"Mẹ của bé, chúng tôi chỉ mời bà tới để trao đổi về tình hình của con, chứ không phải yêu cầu bà bồi thường."

"Thưa cô, tôi rất bận, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng tôi về trước."

Bà thậm chí không hỏi tôi có đau không, chỉ vội vàng kéo tôi rời khỏi đó.

Tối hôm đó, bố tôi trở về nhà với mùi rượu nồng nặc. Mẹ liền phàn nàn:

"Hôm nay khó lắm mới có dịp đi dạo với bạn bè, vậy mà nhà trẻ gọi điện yêu cầu phụ huynh tới vì con gái nhỏ của anh đấy. Nhỏ vậy mà đã biết đánh nhau rồi! Không biết sau này còn ra được cái thể thống gì nữa?"

Bố nheo mắt nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên giáng cho tôi một cái tát. Tôi ngã lăn ra đất, nhất thời không kịp phản ứng.

3

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ tôi dường như cũng bị dọa sợ, giọng nói của bà trở nên lắp bắp:

"Đây, đây là chuyện gì vậy? Không cần phải tức giận như vậy..."

"Mẹ nói, một khách hàng tốt đẹp thế mà lại mất, hóa ra là do cái đồ hư hỏng này phá hoại vận may của anh!"

Bố nói với mẹ, một khách hàng lớn mà ông ta đang thương lượng bỗng dưng từ chối, vốn định dựa vào đơn hàng này để mở rộng nhà máy, giờ thì hỏng hết.

Vì vậy, bố tôi đã nhờ người xem bói, đối phương nói với người đó rằng, gần đây ông ta bị tiểu nhân quấy phá, không nên xảy ra mâu thuẫn với người khác, nếu không sẽ dễ bị mất tiền.

Ông ta cho rằng chính việc tôi xảy ra mâu thuẫn với bạn học đã làm hỏng việc tốt của mình.

Gương mặt tôi đau đến tê dại, hoàn toàn không thể nói ra lời nào.

Chỉ có thể tủi thân rơi nước mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nhắm mắt lại đi! Nhìn thấy mày là đã thấy xui xẻo rồi, đúng là đồ sao chổi!"

Tôi khó khăn mở miệng: "Con là... mắt phượng..."

"Mắt phượng? Đen xì xì, còn giống quạ hơn! Phượng hoàng nhà người ta đều là đỏ rực, mang đến tốt lành!"

"Còn cái loại phượng đen như mày thì chính là tai tinh! Từ giờ trở đi, sau khi về nhà, mày cứ trốn ở trong phòng đi, đừng có mà ra ngoài, đỡ phải làm tao chướng mắt!"

Từ đó về sau, tôi không chỉ ít ra khỏi phòng, mà cũng rất ít nói chuyện.

Ở trường mầm non, tôi cũng luôn co mình lại trên ghế.

Cho dù cô Tiểu Huệ có an ủi tôi thế nào, tôi cũng khó lòng lấy lại tự tin.

Cuối năm học lớp lớn, bố mẹ tôi mua được nhà mới.

Căn hộ lớn bốn phòng ngủ hai phòng khách, ban công có tầm nhìn rất đẹp, có thể nhìn thấy mặt hồ xanh biếc.

Chị gái chọn phòng ngủ lớn nhất.

"Mẹ, con muốn tường màu hồng, giường và tủ quần áo cũng phải màu hồng, giường phải lớn một chút vì có nhiều, nhiều búp bê!"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Mẹ lần lượt đáp ứng yêu cầu của chị.

Tôi thích phòng ngủ đối diện với chị.

Căn phòng không lớn, nhưng có một ban công nhỏ, đứng ở đó cũng có thể nhìn thấy một chút mặt hồ.

Nhưng tôi không dám đề xuất.

Mà chỉ chờ đợi sắp xếp.

"Mẹ ơi, vậy con sẽ ở phòng nào?"

Mẹ tôi nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía bố.

Bố tôi quát:

"Mày không ở đây. Học tiểu học, mày đi ở với bà ngoại, sau này sẽ đón mày về."

Ngực tôi như bị đánh một cú, đau âm ỉ, không thể nói ra lời.

"Tại... sao lại như vậy?"

"Loại con ranh như mày thì bọn tao nói gì thì chính là thế đấy, vậy nên không cần nhiều lý do như vậy."

Ông ta không chịu nói cũng chẳng sao.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com