Trình Sơ Tuyết đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý, rồi đột nhiên ôm bụng, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương:
“Đình ca, em khó chịu quá…”
Cố Đình Chi lập tức căng thẳng: “Cô ấy không thể chờ thêm được nữa!”
Bác sĩ phẫu thuật cũng thúc giục.
Đúng lúc này, mấy cảnh sát bất ngờ xuất hiện, lớn tiếng hỏi:
“Có người báo án bệnh viện buôn bán nội tạng, ai?”
Trong khoảng khắc hỗn loạn, Lâm Uyển Đình run rẩy hít sâu, nước mắt vẫn chưa khô.
Cảnh sát nhanh chóng chú ý đến cô ấy.
Tôi liều một phen, giơ tay hét lên:
“Cảnh sát! Cứu mạng! Ở đây có người bị ép buộc hiến tạng!”
Sắc mặt Trình Sơ Tuyết và Cố Đình Chi lập tức thay đổi.
Tôi nhanh chóng mở túi của Lâm Uyển Đình, rút ra bản thỏa thuận hiến tạng, đưa cho cảnh sát.
Lâm Uyển Đình hoang mang lắc đầu: “Không phải đâu, các anh hiểu lầm rồi… Tôi tự nguyện…”
“Tự nguyện cái gì chứ? Cô ấy bị ép buộc!”
Trình Sơ Tuyết cuống lên, lao đến giật lại tờ giấy:
“Đừng có nói bậy! Rõ ràng là cô ấy tự nguyện hiến cho tôi!”
Cảnh sát phản ứng nhanh, không để cô ta cướp được.
Tôi huýt sáo, cười nhạt:
“Không phải cô bệnh nặng sắp c.h.ế.t sao? Trông khỏe thế này cơ mà? Sao căng thẳng dữ vậy, có tật giật mình à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảnh sát đọc lướt bản thỏa thuận, một nữ cảnh sát cau mày:
“Một quả thận, hai trăm triệu đô? Đây là giao dịch mua bán nội tạng trái phép. Dù có tự nguyện cũng vi phạm pháp luật.”
“Cô gái, có phải cô bị lừa không?”
Sắc mặt Lâm Uyển Đình tái nhợt, nước mắt rơi không ngừng:
“Tôi không biết… Tôi thật sự không còn cách nào khác…”
Biểu cảm của Trình Sơ Tuyết và Cố Đình Chi đặc sắc vô cùng.
Cảnh sát đưa họ đi điều tra.
Trong quá trình điều tra, thời gian phẫu thuật ghép thận của Trình Sơ Tuyết bị lỡ, mà lỡ rồi thì chắc chắn lòi ra chuyện dối trá. Kết quả, cảnh sát phát hiện bệnh viện này có hành vi làm giả hồ sơ và nhận hối lộ.
Bản báo cáo suy thận giai đoạn cuối của Trình Sơ Tuyết hoàn toàn là giả!
Cô ta chỉ bị viêm thận thông thường.
Hóa ra tất cả chỉ là kế hoạch của Trình Sơ Tuyết—dùng mưu hại c.h.ế.t nữ chính để cướp vị trí chính thất.
Khi biết được sự thật, Cố Đình Chi vô cùng sửng sốt:
“Tại sao cô lại làm vậy?”
Trình Sơ Tuyết rưng rưng nước mắt:
“Đình ca, em chỉ là yêu anh thôi. Yêu anh sai sao? Nếu không có cô ta, em đã là bà Cố từ lâu rồi!”
Cố Đình Chi mặt lạnh như băng, giọng khắc nghiệt:
“Tôi từng nói, tôi có thể cho cô tình cảm, cho cô tiền, nhưng vĩnh viễn… sẽ không cho cô danh phận bà Cố.”
Anh ta thất vọng tột cùng:
“Tôi đã nhìn nhầm cô rồi.”
Lần này đến lượt kẻ thứ ba sụp đổ bật khóc.
Đúng là đạo đức giả!
Hành hạ nữ chính đủ kiểu, đến phút cuối lại vờ như chính mình là người trung thành bảo vệ danh phận “phu nhân Cố”?!
Sau đó, tôi ngẫm nghĩ lại.
Chuyện này, ngoài bốn người bọn tôi, không ai biết.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cố Đình Chi và Trình Sơ Tuyết chắc chắn không tự đi báo cảnh sát.
Nhớ lại thái độ của Lâm Uyển Đình trong bệnh viện hôm đó…
Người báo cảnh sát trước, chính là cô ấy.
[Nữ chính cuối cùng cũng đứng lên phản kháng rồi!]