Báo Xuân Huy: Lời Báo Thù Của Nữ Nhi

Chương 8



Vào cung, ta lấy lòng Công chúa Trường Ninh, đi lại giữa các vị quý nhân.

Công chúa Trường Ninh là con của cố Hoàng hậu, nàng hận Hoàng đế, hận kế hậu.

Thậm chí cả những kế thất và con cái của họ trong các gia đình khác, nàng cũng hận.

Nàng tuy cực đoan, nhưng lại rất thông minh.

Trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, nàng chỉ là một công chúa có chút kiêu căng, đáng yêu.

Có lẽ là sự đồng cảm, Công chúa Trường Ninh luôn khoan dung với ta hơn.

Nàng luôn nói, phải cười thật vui vẻ trước mặt kẻ thù, càng kiêu ngạo càng tốt, chọc tức chúng đến chết.

Dưới sự che chở của công chúa, mỗi lần nghỉ phép về phủ, ta đều đối đầu với Chu nhỏ và Thẩm Tri Dao.

Ta thích nhìn vẻ mặt muốn g.i.ế.c ta nhưng lại chẳng làm gì được của chúng.

Ngày hôm đó, ta về phủ, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì Thẩm Ngọc đến tìm ta.

Hắn là con của nha hoàn mẫu thân ta, được ghi vào sổ tộc dưới tên mẫu thân, trở thành đích trưởng tử của Bắc Uy Hầu phủ.

"Đại tỷ tỷ, đệ đến là có một chuyện muốn nhờ người."

Ta nhớ sau khi mẫu thân mất, Thẩm Ngọc hầu như không xuất hiện trước mặt ta.

Bên cạnh hắn có người đã dạy hắn phải tránh xa ta, dạy hắn cách giữ mình.

"Nói xem sao, ta chưa chắc đã giúp được."

"Đại tỷ tỷ, đệ muốn đi Vân Châu thư viện học."

"Chuyện này đệ đi nói với phụ thân và đích mẫu đi."

Bình thường thì ẩn mình, có việc lại đến cầu xin, nghĩ hay thật!

Thẩm Ngọc cúi gằm mặt xuống, chán nản nói:

 "Nhũ nương nói, đệ và đại tỷ tỷ là tỷ đệ ruột trên danh nghĩa, chúng ta là người thân nhất."

Ta nhếch mép, từng chữ từng chữ hỏi:

 "Xin hỏi người đệ đệ thân thiết nhất, sau khi mẫu thân qua đời, đệ đã làm được gì cho bà ấy?"

"Đệ... đệ cố gắng học tập với phu tử. Mẫu thân từng nói, chỉ cần đệ học thành tài, sau này làm một nam nhi đứng trời đạp đất, bà ấy sẽ vui lòng."

Nghe vậy, ta không khỏi cười nhẩy một tiếng.

"Ăn nói thật khéo. Đệ đệ, đại tỷ tỷ cho đệ một cơ hội. Tìm được tung tích của Hồng Ngọc tỷ tỷ, đừng nói là Vân Châu thư viện, đệ có muốn vào hoàng cung học, đại tỷ tỷ cũng sẽ nghĩ cách giúp đệ."

Người bên cạnh hắn có vẻ khá giỏi, chỉ không biết được bao nhiêu phần.

Nhũ nương của Thẩm Ngọc đến cầu kiến ta.

Nàng ta nói, Chu nhỏ vì muốn dọn đường cho hài tử ruột của mình là Thẩm Thụy, nên đã khắp nơi gây khó dễ cho Thẩm Ngọc.

Để ta giúp Thẩm Ngọc, nàng ta đã nói ra bí mật mà ta luôn muốn biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ta nói, đêm mẫu thân ta qua đời, nàng ta tận mắt nhìn thấy phụ thân ta ấn đầu mẫu thân xuống nước, nhìn thấy mẫu thân ta vùng vẫy trong nước cho đến khi không còn động tĩnh.

Sau khi mẫu thân ta được an táng, nàng ta muốn lén ra bờ nước để tế bái, và nhìn thấy phụ thân ta dùng cách tương tự để dìm c.h.ế.t tỷ tỷ Hồng Ngọc.

"Đại tiểu thư, khi phu nhân bị dìm chết, nô tỳ đã sợ hãi lắm rồi. Khi nhìn thấy Hồng Ngọc bị giết, nô tỳ càng không dám hé răng."

Nhũ nương khóc lóc thảm thiết.

Hận sao?

Ta hận tất cả mọi người.

Dường như ta cũng sắp trở nên cực đoan như Công chúa Trường Ninh rồi.

Bình Nhi tỷ tỷ gõ cửa bên ngoài: 

"Đại tiểu thư, tiểu nha hoàn nhà bếp mang một ít bánh ngọt đến."

Nghe thấy tiếng, ta bừng tỉnh.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Nơi đây vẫn còn người quan tâm đến ta.

Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Mẫu thân từng dạy ta, oán có đầu nợ có chủ, không liên lụy đến người vô tội.

Ta bảo nhũ nương viết lại lời khai, ký tên điểm chỉ.

Nhũ nương cáo lui, Tiểu Nguyệt xách hộp đồ ăn đi vào.

Vừa đặt bánh ngọt xuống bên cạnh ta, nàng ta vừa nói: 

"Đại tiểu thư, ta đã tìm được người giữ nửa chiếc chìa khóa còn lại rồi."

Trước khi mất tích, Hồng Ngọc tỷ tỷ đã đưa cho ta nửa chiếc chìa khóa và một miếng ngọc bội.

Lúc đó nàng ta nói, đó là di vật quý giá nhất của mẫu thân ta, bảo ta hãy lén cất giữ cẩn thận.

Ta đã luôn sai người đi tìm.

Giống như bên cạnh Thẩm Ngọc có nhũ nương giúp đỡ dạy dỗ, bên cạnh ta cũng có người giúp.

Có người giúp ta nghĩ cách, có người giúp ta chạy việc.

Tất cả đều là người do mẫu thân ta để lại.

Ta đến gặp người đang giữ nửa chiếc chìa khóa còn lại.

Hắn là một thư sinh mà mẫu thân ta từng chu cấp, sau khi thi trượt khoa cử, hắn đã làm người quản lý sổ sách trong cửa hàng của mẫu thân, sau này trở thành chưởng quỹ.

Bây giờ hắn phụ trách quản lý tất cả tài sản riêng của mẫu thân ta ngoài của hồi môn.

Theo lời của Lý chưởng quỹ, số tài sản riêng này của mẫu thân ta nhiều đến mức ta dùng mười đời cũng không hết, Bắc Uy Hầu phủ và Trấn Quốc Công phủ đều không biết.

Có số tiền này, việc ta làm sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.