Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Khương Thành cảm thấy kinh ngạc.
“Hắn cũng có thể thao túng Thiên Phong thạch?”
Sao mà cứ như bất cứ ai đi vào được Thiên Phong thạch thì đều có thể thao túng
nó vậy?
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hắn dùng sự hiểu biết sâu sắc của hắn về Thiên Phong thạch giúp bọn
ta kết nối lại với căn nguyên thế giới của Nguyên Tiên giới, đồng thời xóa bỏ
quyền hạn khống chế của Tiên Mẫu đối với Thiên Phong thạch.”
“Do vậy mà bọn ta thoát khỏi sự trấn áp của Tiên Mẫu, lại có thể nhìn thấy ánh
sáng ban ngày.”
“Hắn lợi hại như vậy sao?”
Khương Thành cau mày, cảm thấy rất không bình thường.
Cái tên Vô Lăng này trước đây hầu như không nghe thấy người khác nhắc đến,
giống như hắn nhảy ra từ vết nứt của một tảng đá vậy.
Kết hợp với “Chí” mà Tam Nhãn Hổ đã đề cập cách đây không lâu, hắn có một
suy đoán hơi hoang đường nhưng lại rất hợp lý — chẳng lẽ Vô Lăng là vị Thiên
Thần của năm đó?
Nếu như là người đó, hình như có thể giải thích được thông suốt mọi chuyện.
Thiên Thần là kiệt tác đầu tiên mà vị Giáng Thần giả đó có thể tạo ra, hắn biết
rất rõ về Thiên Phong thạch, thậm chí còn có cả quyền khống chế, thực cũng
chẳng có gì mà đáng ngạc nhiên.
Suy cho cùng, bất kể đó là Thiên Phong thạch, hay là Tứ thần khí, chúng vốn
thuộc sở hữu của vị đó.
“Hoặc là, Vô Lăng chính là hậu duệ của vị Giáng Thần giả thực sự ấy - Sơ?”
Nếu là hắn thì địa vị còn cao hơn nữa.
“Vô Lăng có nói cho các ngươi biết lai lịch của hắn không?”
Khương Thành vốn tưởng rằng Hồn Tổ nhất định sẽ nói không biết, ai dè hắn
không chút suy nghĩ liền đưa ra đáp án.
“Thượng Huyền Cổ Thánh biết hắn, người này từng ở kỷ nguyên thứ hai của
bọn họ, chỉ là lúc đó không có danh tiếng gì cho lắm.”
À cái này?
Kỷ nguyên thứ hai?
Thiên Thần không phải là vị thần từ kỷ nguyên đầu tiên sao?
Nhưng mà Thiên Thần vẫn chưa chết, vậy thì việc hắn đổi tên họ rồi tiếp tục
xuất hiện ở kỷ nguyên thứ hai có vẻ là điều khá bình thường.
Hắn lắc đầu, lười đoán tiếp.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn ta trở lại ra bên ngoài, lợi dụng căn nguyên thế giới để cải tạo
Phong Thiên cung trên Thiên Phong thạch.”
“Vì chiếm đoạt Thiên Đạo, cũng là vì báo thù Bà Sa Ngọc nhân, bọn ta chính
thức phát động cuộc chiến với Vô Thượng Đạo Cực.”
“Nhưng Vô Lăng rất kỳ lạ. Hắn không lên phía trước ra trận, mà cứ bế quan ở
bên trong Thiên Phong thạch.”
Trong mắt Hồn Tổ hiện lên thần sắc nhớ lại hồi ức: “Khi đó bọn ta cũng không
biết hắn cả ngày bận rộn với việc gì.”
“Mãi đến mấy năm gần đây, ta mới dần dần nhận ra có gì đó không ổn.”
“Sao vậy?”
“Khả năng khống chế Thiên Phong thạch của hắn càng ngày càng cao, hoàn
toàn áp đảo bọn ta.”
“Năm người bọn ta đều có một ảo giác, chỉ cần ở trong Thiên Phong thạch, thì
nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, không thể phản kháng.”
Nói đến đây, ngữ khí nghiêm nghị của hắn mang thêm vẻ sát khí nặng nề.
Suy cho cùng, chẳng có ai lại muốn bị người khác kiểm soát cả, chứ đừng nói
đến một Cổ Thánh hùng mạnh.
“Bởi vì nguyên nhân này, ta cùng Minh Tổ, Thượng Huyền bọn họ mấy năm
nay đều tận lực ở lại trong Phong Thiên cung, cố gắng không trở về Thiên
Phong thạch, tránh việc trở thành con rối của hắn.”
Thành ca không khỏi ngạc nhiên.
“Hắn mạnh như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Hồn Tổ có chút tức giận bất bình: “Ít nhất năm đó bọn ta thông quan bài kiểm
tra môn phá giới, mới đạt được một phần khống chế.”
“Hắn không làm gì cả, dựa vào cái gì chứ?”
“Thật quá bất công!”
Khương Thành thầm cười nhạo, nếu cái người Vô Lăng này thật sự là Sơ hoặc
là Thiên Thần, vậy thì Thiên Phong thạch vốn dĩ thuộc về hắn ta, còn các ngươi
mới là người ngoài đó?
“Sau đó thì sao? Ngươi muốn ta giúp gì? Giúp ngươi xử Vô Lãng, giành lại
quyền kiểm soát Thiên Phong thạch?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Thân hình ngưng tụ của Hồn Tổ không khỏi chân tay nhảy múa loạn xạ, nịnh
hót cũng tuôn ra như thể không muốn tiền.
“Với thực lực của ngươi, gì mà Vô Lăng, gì mà Tiên Mẫu, bọn chúng ở trước
mặt ngươi chẳng qua chỉ là tiểu lâu la mà thôi, một tay cũng có thể diệt.”
“Dã tâm của tên Vô Lăng đó nhất định là muốn hủy diệt Tiên Nguyên giới!”
“Giết hắn, cũng là công đức cao bằng trời, vô số người đều sẽ cảm kích ngươi.”
“Huống hồ, được chết dưới tay người là vinh hạnh của bọn họ.”
Thấy Khương Thành bất động, hắn càng tăng cường sự nỗ lực.
“Hơn nữa, ta cũng cảm thấy không đáng thay ngươi!”
“Sao vậy?”
“Rõ ràng ngươi mới là tuyệt thế vô song, lại bị bọn chúng chơi trội chiếm hết
hào quang, đâu thể để cho bọn chúng tác oai tác quái, đây thực phải nói là một
loại bi thương.”
Nếu đổi lại là trước đây, sau khi Thành ca được nịnh hót tâng bốc, tâm trạng hắn
sẽ rất tốt, chưa biết chừng hắn sẽ đồng ý rồi.
Nhưng sau mấy lần giúp Tiên Mẫu không công, hắn bây giờ không muốn bị
người khác xúi giục.
Hơn nữa, cái tên Vô Lăng đó dường như không làm điều gì quá đáng, chẳng
làm gì thương thiên hại lý cả.
“Ngươi có nói nhiều cũng vô dụng.”
“Nếu không ở lại được Thiên Phong thạch, vậy các ngươi từ bỏ là được rồi.”
“Không thể tranh với người khác, rõ ràng Thiên Phong thạch căn bản không
thuộc về các ngươi, đây là vận mệnh của các ngươi.”
Hồn Tổ đâu có cam lòng, nhưng bất kể sau đó hắn nói gì, Khương Thành vẫn
không quan tâm.
Điều đó làm Hồn Tổ thất vọng vô cùng.
Mấy năm nay hắn cũng được coi là người có đức cao vọng trọng, nếu như đổi
lại là người khác từ chối như vậy, hắn đã trở mặt từ lâu rồi.
Nhưng xét đến chiến tích khó mà lí giải của Khương Thành, hắn chỉ có thể nén
giận.
“Haiz, nếu như ngươi đã không muốn giúp, vậy ta cũng không làm khó người
nữa.”
Giọng điệu của hắn trở nên vô cùng tang thương và cô đơn.
“Chúng ta tạm biệt ở đây thôi, đây chắc là lần cuối chúng ta gặp mặt rồi.”
“Lần này ta đi, có thể sẽ không bao giờ quay lại…”
Thành ca không phải không nhận ra hắn vẫn đang biểu diễn.
Lão già này tinh thông chiêu cầu may tránh rủi, có quỷ mới tin lão, đi đối đầu
với Vô Lăng.
Nhưng mà cái điệu Hồn Tổ cứ đi ba bước lại quay đầu lại, lúc sắp đi ra khỏi Phi
Tiên môn, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Đợi chút!”
“Cuối cùng ngươi cũng đồng ý rồi?”
Hồn Tổ lập tức xuất hiện, vui mừng khôn xiết, trông chờ quay trở lại chỗ hắn.
Khương Thành vẫy vẫy ngón tay.
“Ta chỉ muốn hỏi, Thu Vũ Tuyền có còn ở Thiên Phong thạch không? Trong
suốt những năm qua sao nàng ta giống như đã biến mất luôn vậy?”
“Còn chuyện Thánh Hoàng rốt cuộc là sao? Nàng ta cũng có quyền kiểm soát
Thiên Phong thạch sao?”
Nghe thấy hắn nói không thay đổi chủ ý đi giúp mình, Hồn Tổ vô cùng thất
vọng.
Hắn không có hứng thú với chuyện liên quan đến Thánh Hoàng.
Nhưng mà Khương Thành đã mở miệng hỏi, hắn cũng không dám không trả lời.
“Bọn ta cũng không rõ tung tích của Thu Vũ Tuyền.”
“Hả?”
Khương Thành cảm thấy có chút khó hiểu.
“Các ngươi không chỉ có thể thao túng Thiên Phong thạch, mà còn có thể thao
túng một nửa Thiên Đạo. Cho dù Thu Vũ Tuyền ở bên trong hay ở Nguyên Tiên
giới, nàng hẳn sẽ không tránh khỏi tầm mắt của các ngươi, đúng không?”
“Sao lại không rõ?”
“Hơn nữa, chẳng phải nàng ta muốn một mình hoàn thành thử thách cửa phá
giới sao?”
Bị hắn hỏi như vậy, Hồn Tổ cũng có chút bối rối.
“Bọn ta thực sự không biết, có lẽ nàng ta đã đi đến một nơi bí cảnh đặc biệt nào
đó rồi.”
Khương Thành lại hỏi: “Vậy Thánh Hoàng thì sao?”
“Thánh Hoàng đã vào Thiên Phong thạch sau trận chiến với Giáng Thần giả,
vào thời điểm đó bọn ta thực không phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta.”
“Nàng ta đúng là có quyền khống chế Thiên Phong thạch, về phần làm sao lại
có quyền hạn, bọn ta cũng thấy rất kì lạ.”
“Đúng rồi, tình hình hiện tại của nàng ta hình như có gì đó không ổn. Nếu suy
nghĩ kỹ lại thì, cũng một khoảng thời gian rồi bọn ta không gặp nàng ta.”