Bắt Đầu Vừa Vô Địch, Hệ Thống Tiễn Đưa Thần Thú Làm Lão Bà Ta

Chương 50: Ta dạy nàng thả diều...



Chương 51: Ta dạy nàng thả diều...

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngay trên đỉnh đầu mình, một nam tử thân hình cao lớn đang lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Kỳ Tuyết, vẻ dâm tà càng lộ rõ.

Lưu Tầm nói quả không sai, nha đầu này còn xinh đẹp hơn cả Thất công chúa!

“Kia... kia chẳng phải là ác bá Dương Lục sao?”

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi! Để Dương Lục nghe thấy thì ngươi c·hết chắc!”

“Ờ, đúng đúng...”

...

Người đi đường trên phố thấy nam tử cao lớn kia đều kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy Kỳ Tuyết sau lưng Lâm Phong trong ngõ nhỏ thì lập tức hiểu ra, không khỏi lắc đầu thở dài.

Hiển nhiên Dương Lục lại đến c·ướp nữ nhân, thật đáng tiếc cho đôi nam nữ kia.

“Tiểu tử, bỏ chân ra, thả nha đầu sau lưng ngươi xuống, rồi dập đầu một trăm cái thật kêu, ta sẽ tha cho ngươi quay về! Thế nào?” Dương Lục liếc mắt nhìn Lâm Phong, cười lạnh nói.

Dưới chân, Tiểu Thất mặt mày dữ tợn gào lên: “Nghe thấy chưa đồ điếc! Mau bỏ chân ra! Bằng không để ngươi c·hết không có chỗ chôn!”

Sắc mặt Lâm Phong lập tức lạnh xuống, nhiệt độ khắp Kinh thành cũng đột ngột giảm mạnh.

“Xì! Sao tự nhiên lạnh thế?”

“Đúng vậy, rõ ràng trên trời còn nắng, ánh nắng vẫn chiếu vào ta mà!”

“Hắt xì! Xì... mới một lúc mà ta đã cảm lạnh rồi sao?”

...



Người dân trong thành đều kinh ngạc nghi hoặc.

Trên không, Dương Lục cũng cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

“Con mẹ nó! Ngươi nghe thấy không? Còn không mau... á!” Tiểu Thất vì đau đớn khiến huyết khí dâng trào, lại thêm phẫn nộ, hoàn toàn không nhận ra dị biến xung quanh, vẫn tiếp tục chửi rủa, nhưng còn chưa dứt lời, tiếng kêu thảm thiết đã bật ra khỏi miệng hắn.

Thì ra, Lâm Phong đột nhiên dùng lực, trực tiếp giẫm nát bàn tay Tiểu Thất, ép sâu vào trong đất, tiếng xương gãy răng rắc vang lên khiến ai nấy sởn gai ốc.

Mọi người đều sững sờ nhìn Lâm Phong, chẳng lẽ hắn điên rồi? Dám chống lại Dương Lục!

“Ồn ào!” Lâm Phong lạnh lùng hừ một tiếng, rồi tung chân đá vào cằm Tiểu Thất, khiến hắn bay lên không trung, tiếp đó lại một cước đá thẳng vào ngực, thân thể Tiểu Thất như diều đứt dây bắn ngược ra ngoài, đâm sập cả bức tường ở đầu ngõ, sống c·hết không rõ.

Hành động này khiến tất cả mọi người tại đó đều kinh hãi, còn Dương Lục trên trời thì giận dữ gầm lên: “Tiểu tử, ngươi con mẹ nó...”

Dương Lục còn chưa kịp nói hết, Lâm Phong đã lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hắn ta lập tức run lên, cảm giác tim như ngừng đập một nhịp!

“Ở trên đầu ta mà nói chuyện, oai phong lắm nhỉ? Xuống đây đi!” Lâm Phong lạnh giọng quát, vừa dứt lời, quanh thân bộc phát ra một luồng uy áp cường đại bá đạo, trực tiếp ép xuống Dương Lục.

Dương Lục còn chưa kịp phản ứng đã bị áp lực này đè nặng, từ trên trời rơi mạnh xuống đất, bụi mù tung lên!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn động. Tên ác bá Dương Lục tung hoành ngang ngược bao năm, tu vi Đại Đế cảnh, vậy mà lại bị trấn áp dễ dàng đến thế.

Bụi tan đi, Dương Lục bị ép chặt dưới đất, giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích nổi.

“Ngươi... ngươi...” Nhìn thấy Lâm Phong đi tới, trong mắt Dương Lục tràn đầy sợ hãi, run rẩy nói.

“Khá kiêu ngạo đấy, dám bảo ta quỳ xuống dập đầu trăm cái?” Lâm Phong nheo mắt cười lạnh.

“Không... không...” Dương Lục mặt đỏ bừng, nghẹn lời, trong lòng gấp gáp vô cùng, mẹ nó, muốn cầu xin tha mạng mà cũng khó thế này sao?

Lúc này, Dương Lục hận c·hết Lưu Tầm, mẹ nó, đây mà gọi là thế tục gia tộc à? Thế tục gia tộc mà có thể xuất hiện kẻ nghiền nát cả Đại Đế cảnh sao?



“Nghe nói ngươi thích c·ướp nữ nhân? Đã thích như vậy, ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị bị người khác cưỡng ép!”

Sắc mặt Lâm Phong âm trầm, khí thế quanh thân chấn động, trực tiếp nghiền nát toàn bộ gân cốt của Dương Lục! Ngay cả nguyên mạch cũng bị hủy sạch, tu vi phế hoàn toàn, còn không bằng một phàm nhân.

“A a a a a!”

Tiếng gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang vọng khắp Kinh thành!

“Tất nhiên, trước khi c·hết, ngươi sẽ từ từ chịu đựng, còn sau khi c·hết, số phận của ngươi sẽ là bị cưỡng ép vô tận.” Lâm Phong cười nhạt châm chọc, rồi thân hình lóe lên, biến mất.

Dương Lục nằm rạp trên đất, đau đớn gào khóc.

“Báo ứng! Báo ứng! Ta g·iết ngươi! Báo thù cho con gái ta!” Một lão già run rẩy bước tới trước mặt Dương Lục, giơ tảng đá lên đập điên cuồng vào mặt hắn.

“Dương Lục, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ba mươi năm trước con gái ta bị ngươi làm nhục, cuối cùng uất ức treo cổ! Hu hu... trả mạng cho con gái ta!” Một bà lão khác lao tới, cầm chổi quật túi bụi vào người hắn.

Trong đám đông, vô số người xông lên, ai nấy đều phẫn nộ đấm đá Dương Lục. Con gái bọn họ đều từng bị tên súc sinh này làm nhục!

Dương Lục chỉ có thể không ngừng kêu gào, chẳng mấy chốc đã bị mọi người đ·ánh c·hết trong cơn phẫn nộ.

...

Trong cửa tiệm, Lưu Tầm đang sung sướng dựa vào ghế, mơ tưởng cảnh năm viên linh thạch thượng phẩm sắp vào tay.

Đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy cổ mình bị ai đó bóp chặt, vội vàng đưa tay sờ nhưng chẳng thấy gì, thân thể bị nhấc bổng lên, hai chân quẫy đạp liên hồi.

“Hừ, Lưu chưởng quầy, cảm giác thế nào?” Lâm Phong dẫn theo Kỳ Tuyết, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, lạnh nhạt hỏi.

Lưu Tầm như gặp quỷ, mặt mày hoảng sợ, há miệng định nói nhưng không phát ra tiếng.

“Không cần kinh ngạc, tên Dương Lục đó, chỉ là Đại Đế cảnh nho nhỏ, ta chẳng thèm để vào mắt.” Lâm Phong cười quỷ dị, khiến Lưu Tầm lạnh cả sống lưng.



“Ngươi... dám nhìn trộm thê tử của ta... vậy thì đừng mong giữ được đôi mắt nữa...” Giọng Lâm Phong trầm xuống.

Vừa dứt lời, một đoàn linh hỏa chui vào mắt Lưu Tầm, bùng c·háy d·ữ d·ội, chẳng mấy chốc, hai hốc mắt chỉ còn lại hai cục than đen rơi ra, Lưu Tầm há miệng gào thét nhưng không phát ra nổi âm thanh, cuối cùng vì đau quá mà ngất lịm đi.

Lâm Phong phất tay, Lưu Tầm rơi phịch xuống đất, b·ất t·ỉnh.

Xong xuôi, Lâm Phong bước ra một bước, đã đến bên hồ lớn trên đồng bằng ngoài xa của Kinh thành, nhẹ giọng nói: “Giải.”

Sau lưng, dải lụa do linh khí hóa thành che mắt Kỳ Tuyết lập tức tan biến, nàng lắc đầu, mở mắt ra.

“Wow... phu quân, nơi này đẹp quá!” Kỳ Tuyết không hỏi chuyện vừa rồi, chỉ nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương phản chiếu bầu trời xanh thẳm, không khỏi trầm trồ.

“Ừ, nên rất thích hợp để thả diều.” Lâm Phong mỉm cười, đặt nàng xuống, cầm lấy dây diều trong tay nàng, chạy ra xa kéo thẳng dây.

“Thả!” Lâm Phong hô lớn, Kỳ Tuyết nghe vậy vội buông tay, Lâm Phong chạy nhanh, gió nhẹ thổi tới, con diều liền bay v·út lên trời, lượn lờ trong gió.

Lâm Phong kéo dây diều quay lại bên Kỳ Tuyết, đưa dây cho nàng, cười nói: “Nào, nàng thử xem.”

Kỳ Tuyết nhìn con diều bay lượn trên trời, hứng thú bừng bừng, cầm lấy dây, nhưng không ngờ con diều lập tức nghiêng ngả.

Thấy vậy, nàng hoảng hốt, may mà Lâm Phong nhanh tay giữ lấy dây, ổn định lại con diều.

“Phu quân, thôi... ta không chơi nữa đâu...” Kỳ Tuyết thở dài.

“Có gì đâu, để phu quân dạy nàng, nào, cầm chỗ này...” Lâm Phong bật cười, đứng sau lưng nàng, hai tay vòng ra phía trước, chỉ nàng cách cầm dây, cách kéo để con diều giữ thăng bằng trên trời.

Kỳ Tuyết cảm nhận hơi thở nóng hổi của phu quân phả bên tai, mặt đỏ bừng như ráng chiều.

Có phu quân ở bên, thật hạnh phúc biết bao!

(Thông báo cho các đạo hữu! Hôm nay còn ba bốn chương nữa! Đừng bảo ta viết ngắn! Rất dài rồi đó, hai ngàn chữ lận (⊙o⊙) wow! Nói rồi, đừng hỏi ta có cập nhật không nữa, ta trả lời rồi o)

(Đừng tưởng ta câu chữ! Nếu ta không viết vào chính văn, rất ít người đọc phần “có lời muốn nói” phía sau! Ta làm vậy là vì mọi người! Chứ vì ta sao? Ta cần gì để tâm mấy chữ đó?)

(Thơm thật...)

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com