Bắt Đầu Vừa Vô Địch, Hệ Thống Tiễn Đưa Thần Thú Làm Lão Bà Ta

Chương 68:



Chương 69: A Ba

(Bro, bắt đầu đẩy nhanh cốt truyện rồi đây!)

Ba ngày sau, Lâm Phong nắm tay Kỳ Tuyết cùng bước ra quảng trường trước chính điện.

Lâm Phong phất tay, một tấm gương linh khí hiện lên trước mặt hai người. Trong gương, Tấn Như đang ngồi xếp bằng, thần sắc bình thản, dường như đã tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó lường.

Sau đó, Lâm Phong đưa ngón tay điểm nhẹ lên mặt gương, lập tức vang lên tiếng vỡ vụn, tấm gương linh khí nổ tung, bóng dáng Tấn Như liền xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Chỉ chốc lát, quanh thân Tấn Như bùng lên một luồng linh khí dao động, rõ ràng nàng đã khai mở được chín đạo nguyên mạch, chính thức bước vào Khai Nguyên cảnh tầng một.

“Sư tôn, sư nương!” Tấn Như mở mắt, thấy Lâm Phong và Kỳ Tuyết đứng ngay trước mặt, vội vàng đứng dậy hành lễ, giọng nói tràn đầy hưng phấn xen lẫn chút khó tin.

Nàng thật sự đã thành công mở ra chín đạo nguyên mạch! Chính thức bước lên con đường tu tiên! Có được vốn liếng để báo thù rồi!

Dù ba ngày qua chịu đủ mọi đau đớn giày vò, nhưng tất cả đều xứng đáng!

“Tốt lắm! Chúc mừng ngươi!” Kỳ Tuyết mỉm cười, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Tấn Như.

“Thể chất của ngươi thích hợp tu luyện võ đạo, hãy đến Đông điện cùng các đệ tử tông môn khác tu hành đi. Ở đó có áp lực võ uy, tu luyện sẽ tiến bộ thần tốc.” Lâm Phong dặn dò.

Tấn Như tách khỏi vòng tay Kỳ Tuyết, lại hành lễ với hai người, rồi xoay người rảo bước về phía Đông điện.

Nhìn bóng lưng Tấn Như khuất dần, Kỳ Tuyết không khỏi thoáng buồn, ánh mắt u oán nhìn Lâm Phong: “Phu quân… một tháng lận, th·iếp biết chịu sao đây? Không thể dẫn th·iếp theo cùng được à?”

Đối diện ánh mắt ai oán của Kỳ Tuyết, Lâm Phong chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Một tháng cũng chẳng dài, nàng nhập định một chút là qua nhanh thôi.”

“Chậc, th·iếp ghét nhập định lắm… chàng không ở đây, th·iếp thật sự buồn c·hết mất…” Kỳ Tuyết chu môi phụng phịu.

Lâm Phong buông nàng ra, bật cười, xoa đầu nàng: “Không sao đâu, lát nữa nàng sẽ không còn buồn nữa.”

Kỳ Tuyết bĩu môi, chẳng để tâm, gật đầu: “Vậy chàng mau đi đi, đi sớm về sớm.”

Thấy nàng miễn cưỡng như vậy, Lâm Phong không nhịn được bật cười, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi thân hình lóe lên, phá vỡ tầng trời mà rời đi.

Kỳ Tuyết mặt đỏ bừng nhìn bầu trời đang dần khép lại, thở dài: “Một tháng không ai bầu bạn, biết sống sao đây… cô đơn quá…”



Bỗng nhiên, nàng nhớ ra cuốn 《Bá đạo tu sĩ yêu ta 2》 liền nhảy chân sáo chạy về phòng.



Trong hỗn độn hư vô, thân ảnh Lâm Phong hiện ra, đảo mắt nhìn quanh, khẽ gật đầu.

“Chọn nơi này tạo một tiểu thế giới vậy.”

Dứt lời, hắn vận chuyển linh khí trong cơ thể, dần dần ngưng tụ lại.

Không biết qua bao lâu, linh khí trước mặt hắn đã hóa thành một mảnh đại địa mênh mông vô tận, trống trải hoang vu, không chút sinh cơ.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, rồi vận chuyển tu vi Thần Đạo cảnh, khiến không gian xung quanh rung động dữ dội. Vô số đạo pháp tắc hiện ra quanh thân, đủ loại ánh sáng kỳ dị, thần diệu vô cùng.

Hắn chọn ra các loại bản nguyên như phong, vũ, lôi, điện, quang, ám… rồi vung tay ném xuống mảnh đại địa kia. Tức thì, trên bầu trời sấm sét đan xen, mưa gió cuồng loạn, tuyết rơi, mưa đá trút xuống… Lúc sáng lúc tối, như đang tái hiện quá trình khai thiên lập địa.

Lâm Phong lặng lẽ nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, tâm thần phiêu dạt.

Không biết món quà của hắn đã đến nơi chưa?



Trong Phong Tuyết tông, Nam điện, trên chiếc xích đu.

Kỳ Tuyết cúi đầu nhìn cuốn 《Bá đạo tu sĩ yêu ta 2》 đặt trên đầu gối, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng xung quanh cũng trở nên mờ ảo.

Thật lâu sau, nàng mới đọc xong, khép sách lại, ngắm nhìn mặt hồ trước mắt.

Chán quá đi mất…

Kỳ Tuyết đung đưa đôi chân trắng nõn, làm chiếc xích đu khẽ lắc lư, thỉnh thoảng lại ngáp dài.

Bỗng nàng cảm thấy trên đùi ngưa ngứa, cúi đầu nhìn thì sững sờ.



Không biết từ lúc nào, trên đầu gối nàng xuất hiện một quả cầu lông trắng nhỏ bằng nắm tay, đang nằm im lìm.

Kỳ Tuyết tò mò đưa tay chọc chọc.

Ồ… mềm mềm, mượt mượt, thích quá đi!

Nàng nâng quả cầu nhỏ lên, ngắm nghía tỉ mỉ. Đột nhiên, quả cầu động đậy, rồi mở ra đôi mắt đen nhánh nhỏ xíu như hạt gạo, ánh nhìn lanh lợi đáng yêu vô cùng!

Kỳ Tuyết suýt nữa bị dáng vẻ này làm cho tan chảy!

“Dễ thương quá đi!” Nàng không nhịn được áp mặt cọ cọ vào quả cầu nhỏ.

Quả cầu dường như hiểu lời nàng, ngoan ngoãn nằm im.

“A ba a ba…” Quả cầu phát ra âm thanh.

Kỳ Tuyết nghiêng đầu nhìn nó, chọt nhẹ lên đầu nó, hỏi: “Ngươi tên gì vậy?”

“A ba… a ba a ba…” Quả cầu lắc lư.

“Không có tên sao?” Nàng lại hỏi.

“A ba a ba…” Quả cầu lắc qua lắc lại.

“Vậy để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé?” Kỳ Tuyết cười nói.

Quả cầu nhỏ lập tức tỏ ra phấn khích: “A ba a ba… a ba…”

“Gọi ngươi là gì được nhỉ? Hay gọi là A Ba luôn nhé?” Nàng ngẩng đầu suy nghĩ.

Rồi bật cười: “Vậy ngươi tên A Ba nhé! Thế nào?”

“A ba a ba!” A Ba lắc lư tỏ vẻ đồng ý.

“Xin chào A Ba! A ba a ba a ba! Hì hì, ngươi chắc là quà phu quân gửi cho ta đúng không?” Kỳ Tuyết hỏi, nhớ lại lời Lâm Phong bảo lát nữa nàng sẽ không buồn nữa.



“A ba a ba!” A Ba đáp chắc nịch.

“Tốt quá rồi! Vậy ta sẽ không còn buồn nữa! Đúng không, A Ba? A ba a ba a ba!” Nàng nâng A Ba lên trước trán, vui vẻ reo lên.

“A ba a ba a ba…” A Ba đáp lại.

“A ba a ba a ba!” Kỳ Tuyết.

“A ba a ba a ba!” A Ba.

“…”

Cứ thế, hai nàng trò chuyện không biết chán, trời cũng dần tối lúc nào chẳng hay.

Trở về phòng, Kỳ Tuyết nằm bò trên bàn, đưa mấy mảnh tre mỏng nhẵn cho A Ba. A Ba há miệng nhỏ, từng chút từng chút gặm lấy, trông rất thích thú.

Sau một hồi A Ba múa may loạn xạ giải thích, Kỳ Tuyết mới hiểu ra, thì ra nó thích ăn tre.

Nhìn dáng vẻ nó ăn ngon lành, nàng không khỏi nuốt nước bọt, chẳng lẽ tre ngon vậy sao?

Nghĩ rồi, nàng cũng cầm một mảnh tre lên cắn thử.

“Ưm… cứng quá…”

Kỳ Tuyết nhăn mặt, nhìn mảnh tre trong tay thở dài, thôi để A Ba hưởng thụ vậy.

Nghĩ đoạn, nàng đặt mấy mảnh tre trước mặt A Ba, rồi lấy ra cuốn tiểu thuyết mới mua dưới núi đọc tiếp —

《Bá đạo thánh tử, đừng mà!》

Khóe mắt liếc thấy A Ba đang nghịch bút lông, nàng chỉ dặn: “Cẩn thận đấy nhé!” rồi lại chìm đắm trong biển sách.

Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng gì đó gãy rắc, đặt sách xuống nhìn.

Cây bút lông… gãy mất rồi…

“Sao lại nghịch hỏng rồi chứ…”

(Mọi người đợi lâu rồi, xin lỗi nhé! Lát nữa sẽ đăng liên tục ba chương!)

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com