Bắt Diễn Theo Truyện? Xin Lỗi, Nhà Ta Là Chính Truyện

Chương 10



Cả nhà vẫn mặt mày bình tĩnh, trừ.....



“WTF! Phó… Phó Thừa! Cha, cứu con!”



Anh trai nhà ta lập tức từ ghế lăn xuống đất, lăn tròn vài vòng, hoảng loạn chui ra sau lưng ba, nắm lấy vạt áo ba mà run như cây sậy.



Cả nhà: “……”



Trời ơi, mất mặt quá đi mất.



Phó Thừa đang mỉm cười lạnh lùng, nụ cười lập tức cứng lại.

Chắc đây là lần đầu tiên hắn được thấy... biểu cảm ngu ngơ yếu đuối như thế trên gương mặt của chính mình.



Ánh mắt cha trầm xuống:

“Ngươi đã làm gì con trai ta?”



Nếu chỉ có mình con trai bị dọa thành thế này thì có thể hiểu, nhưng ở đây cả gia đình đều chứng kiến, thế mà nó vẫn sợ đến mức đó, thì có vấn đề rồi.



Phó Thừa vô tội đáp:

“Bổn tọa chẳng làm gì cả, là hắn không biết sống c.h.ế.t đi theo bổn tọa, rình trộm bổn tọa… rồi chứng kiến cảnh ta lột da một con chuột.”



Ta nhìn sang anh mình vẫn còn đang run bần bật, anh ơi, anh không hiểu tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo là thế nào hả?



Cha - người lúc nào cũng hiền lành bảo vệ con - lần đầu tiên cũng cạn lời.



Mẹ thì hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn con trai mình như thể đang xem một món đồ chơi hư hỏng quá nặng không sửa nổi.



Lâm Dịch thở dài, chống trán:

“Ờ thì… anh à, người ta không tiếp mình thì thôi, mình đừng cố chen vào hội đó nữa…”



Phó Thừa - kẻ luôn âm u độc địa - lúc này cũng cảm thấy mình quá đen đủi:

“Trong tất cả các người, ai chiếm thân xác ta cũng được… tại sao lại là hắn?!”



Tên ngốc này thật sự làm mất giá của Cửu Thiên Tuế trong mắt thiên hạ!



Ta thành khẩn nói:

“Chuyện đã thế rồi, chẳng ai mong muốn cả. Dù sao thì… cũng là anh trai tôi chiếm thân thể anh trước, thật xin lỗi.”



Phó Thừa chậm rãi nói:

“Thực ra cũng không cần xin lỗi.”



Chúng ta: “?”



Phó Thừa có vẻ tâm trạng tốt, hiếm khi chịu giải thích:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Dù sao thì thân thể cũ của ta cũng có khuyết điểm, không xứng với người ta yêu.

Nàng ấy xứng đáng có người tốt nhất. Vậy nên trước kia, ta chỉ dám lặng lẽ ngưỡng mộ từ xa.”



À phải. Nam chính trong truyện này đúng là thái giám thật.



“Còn thân thể hiện tại thì… hoàn chỉnh, tướng mạo cũng không tệ, không cha không mẹ, không thân thích, quá khứ sạch sẽ.”



Ý là giờ anh có thể danh chính ngôn thuận đi theo đuổi người yêu rồi á ha.



Anh trai ta: “???”

Mặt anh ấy xanh lè.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một thế giới toàn tổn thương thuộc về mỗi mình anh.

Không đúng… còn có cả ta với Lâm Dịch nữa.



Phó Thừa lại liếc nhìn ba đầy tán thưởng:

“Mới đến nơi, đã lập tức nhìn rõ cục diện hiện tại, mượn tay con trai gom sạch các thế lực có thể dùng, tấu chương phê chuẩn ngắn gọn sắc bén, bá quan văn võ bắt đầu d.a.o động, ngay cả người dưới trướng bổn tọa cũng có kẻ phản bội.

Rốt cuộc ngươi là ai?”



Ta thầm cảm khái trong lòng, cha vẫn luôn là cha.

Ngay cả nam chính cũng phải khâm phục.



Cần biết, Phó Thừa từ trước tới nay chỉ đặt nữ chính trong lòng.

Tất cả những người khác đều chỉ là quân cờ có thể bỏ bất cứ lúc nào.

Không ai xứng để trở thành đối thủ của hắn.

Một nhân vật kiểu “độc cô cầu bại” chính hiệu.



Cha mỉm cười, bình thản đáp:

“Ta chỉ là một thương nhân.”



Trong mắt Phó Thừa vụt qua một tia trầm ngâm.



Chỉ là một thương nhân ư? Là loại người vốn bị cho là tham lam, chỉ biết lợi ích? Mà lại có thể giỏi đến thế sao?



11.

Cuối cùng cũng có thể thở phào. Xem ra, nam chính này cũng không mang ác ý gì lớn với chúng ta.



Phó Thừa hứng thú nhìn cha:

“Đánh thêm một ván nữa chứ?”



cha gật đầu:

“Được thôi.”



Rất nhanh, đã có hạ nhân mang bàn cờ đến.

Hai người an vị đối diện nhau.

Chúng ta ngồi bên cạnh xem cờ, tâm trạng hào hứng hẳn lên.



Phó Thừa cầm quân đen.

Cha cầm quân trắng.

Một trận sát phạt long trời lở đất.



Quân đen đi những nước hiểm hóc, lối đánh sắc bén, đủ loại bẫy rập tinh vi giăng ra khắp nơi như một mạng nhện, muốn vây hãm con mồi rồi siết c.h.ế.t trong nháy mắt.

Quân trắng thì mềm mỏng hơn nhiều.

Chậm rãi, ung dung, né tránh mũi nhọn, nhưng lại luôn bất ngờ tung đòn phản công ở những điểm tưởng chừng yếu ớt nhất, khóa chặt cổ họng con mồi, một chiêu là đoạt mạng.



Ván đầu tiên, hoà.

Ván thứ hai… vẫn hoà.

Ván thứ ba… ừm, lại hoà.



Phó Thừa hơi bất ngờ. Cha cũng tỏ ra kinh ngạc.



Phó Thừa nhìn cha đầy ẩn ý, nhẹ giọng:

“Ngươi xứng đáng là đối thủ của ta.”



Cha vẫn ôn hoà như thường, nhưng trong đáy mắt hiện rõ nét kiêu hãnh:

“Anh cũng thế.”



Cuối cùng, cả hai nhìn nhau, bật cười.

Nụ cười không có địch ý, mà là sự tôn trọng giữa những người cùng đẳng cấp. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com