Mà Trần Đức lại chẳng thèm để ý đến tình hình đằng sau, anh không chút nấn ná đi thẳng đến nhà họ Lục.
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lục, Chương Hằng đang ngồi trên vị trí gia chủ uống trà.
Sáu vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương cũng ung dung, lạnh nhạt uống trà.
Người châm trà cho họ cũng không phải ai khác, mà là Lục Lâm Khai – gia chủ của nhà họ Lục và vợ ông ta – Phương Bích Liên!
Cánh cửa đại sảnh đóng kín, bên trong chỉ có mấy người họ.
Những người còn lại, kể cả Lục Thư Tuyết đều phải chờ bên ngoài.
“Lục Lâm Khai, ông để cho chúng tôi vào là có điều gì muốn nói hả? Nếu không thể thuyết phục tôi thì ông cũng biết rõ kết quả sẽ thế nào rồi đó”, Chương Hằng uống một ngụm trà trong tay, lạnh giọng nói.
Phương Bích Liên thấy trà sắp hết bèn vội vàng bước tới chuẩn bị rót thêm cho hắn ta.
Thế nhưng, bà ta vừa mới đi tới trước mặt Chương Hằng, hắn ta đã giơ chân đá thẳng vào bụng Phương Bích Liên: “Bà mà cũng có tư cách đứng châm trà cho ông đây à?”
“Vâng, vâng, tôi không dám!”
Phương Bích Liên sợ tới mức run lên, chợt quỳ xuống, lết đến bên cạnh Chương Hằng, châm trà cho hắn ta!
Cả quá trình, Lục Lâm Khai là chồng bà ta vậy mà lại chẳng nói câu nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức bình thường, giống như người phụ nữ của ông ta quỳ châm trà một đứa nhóc là chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, Phương Bích Liên cũng cảm thấy như vậy.