Nhưng giờ, tính mạng của mấy chục người lại phụ thuộc vào một suy nghĩ của mình!
Cô ta… phải làm thế nào đây?
Lục Lâm Khai cũng không cho Lục Thư Tuyết thời gian suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Nếu cô đã không muốn, vậy thì…”
Ông ta còn chưa nói xong, Lục Lương Thần đã lại bắt thêm một người!
Lần này, là một bé gái trông chỉ có 5 tuổi.
Lục Lương Thần trực tiếp giật cô bé từ trong tay bố mẹ mình, cô bé òa khóc, nước mắt rơi như mưa, hết sức sợ hãi, khóc huhu.
“Cô bé đáng yêu làm sao, trông cũng có vài nét giống cô hồi trước đó chứ. À đúng rồi…”, Lục Lâm Khai âm u nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô bé là con gái của em trai bố cô nhỉ? Giống cô cũng bình thường thôi”.
Lần này, Lục Lương Thần không có dùng roi, mà là dùng kiếm, mũi kiếm đặt lên cổ cô bé, khẽ vạch, một giọt máu bắt đầu chảy xuống theo mũi kiếm.
Tuy bố mẹ cô bé rất đau đớn, nhưng lại không nói tiếng nào, chỉ im lặng khóc.
Họ là cậu mợ của Lục Thư Tuyết, từ đầu đến cuối đều đứng về phía cô ta. Dù có mất mạng, cũng không muốn phản bội, vứt bỏ chính nghĩa.