Hơn nữa không nói Trần Đức quen với người ở cục cảnh sát Thiên Hương Kiều, chìỉ riêng việc “cấp trên” của hắn ta muốn gặp, nhiêu đó cũng đủ đề hắn ta coi trọng rồi.
Phải biết “cấp trên” của hắn ta – Ân Thập Nương không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện gặp.
Dù là mấy ông lớn ở phía Nam cũng rất ít khi gặp được Ân Thập Nương, trong mắt họ, Ân Thập Nưong cực kỳ bí ẩn, gần như không có gì là Ân Thập Nương không giải quyết được.
Cũng chính vì Ân Thập Nướng nên hôm nay Phì Tứ mới nghe theo lời Trần Đức như thế.
“Đại ca, cảm thấy mấy người bạn của tôi thế nào? Chúng nó tuy không thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Tần, nhưng mỗi đứa một tác dụng, sau này đại ca có việc cần cứ việc tìm chúng nó”, Phi Tứ vừa nói vừa đích thân lấy từ trong tù lạnh một chai rượu và khui mở: “Tôi nhìn ra được đại ca thích uống rượu nên cất công mang chai Mao Đài sưu tẩm năm năm ở nhà tới”.
Chai rượu mỡ ra, Trần Đức lập tức ngừi thấy mùi thơm nổng của rượu, ánh mắt anh lộ về phấn khích.
Còn chưa uống nhưng anh đã biết là rượu ngon rồi.
Đích thân rót một ly cho Trần Đức, Phi Tử nói: “Nào,
đại ca, làm một ly đã”.
Trần Đức cũng không khách sáo, cạn một ly cùng hắn ta rồi hỏi: “Không phải lão đại của anh muốn gặp tôi à, người đâu?” Trần Đức khá tò mò về lão đại của Phi Tử, hai người chưa từng gặp nhau, tại sao đối phương lại nói là biết anh? Đêm nay anh đến đây với mục đích gặp mặt lão đại của Phi Tứ.
“Đại ca, đợi thêm chút nữa, lão đại nhà tôi bình thường khá nhiều việc, và lại không thích mấy chỗ như hiện giờ”, Phi Tử nói với vẻ ấy náy: “Có lẽ đại ca sẽ tối muộn hơn chút”.
“Được:.
May mà không có việc này, chỗ này còn sẵn rượu ngon, Trần Đức không hể việc ngại đợi thêm lát nữa.
Đàm Thu bước ra khỏi sự tự ti, lại được các tiếp viên “chăm sóc”, uống vài ly rượu xong, can đảm của cậu ấy cũng trở nên nhiều hơn, nói cười vui vẻ với mấy ông lớn, bản lĩnh chém gió không hề thua kém gì họ, nhanh chóng hòa hợp với nhau.
Cậu ấy bước tới bên cạnh Liễu Thiên Thành: “Ông Liễu, ban nãy anh Tứ nói ông xem bói rất đinh, có thể xem giúp tôi được không”.
“Được thôi, có gì khó đâu, đề tôi xem thừ”.
Ông Liễu đang chơi vui, ấn tượng của ông ta đối với Đàm Thu còn khá hơn ấn tượng với Trần Đức.
Gương mặt sáu mươi mấy tuổi uống rưou đến mức đỏ bừng, giọng điệu có phần lè nhè.
“Không cần sinh thần bát tự à?”, Đàm Thu hỏi.
“Xem thử tí thôi, không cần mấy thứ ấy”, Liễu Thiên Thành khá tự tin.
Thông thường xem cho các nhân vật lớn có lẽ cần đến sinh thần bát tự, nhưng mấy tên tiểu từ vừa ra đời này, ông ta nhìn một cái là biết được đại khái.
Việc Liễu Thiên Thành định xem bói lập tức thu hút sự chú ý của đám đông, họ đồng loạt tiến tới hóng chuyện.
Đến cả Trần Đức cũng bị thu hút, anh biết sơ qua về một số phương pháp xem bói, những thứ này là do Sửu gia dạy anh nhưng chưa từng dùng đến bao giờ.
“Để tôi nói thử nhé, xuất thân của cậu chắc hằn không quá tốt, bố có bệnh cũ quấn thân, mẹ thì khỏe mạnh.
Năm mười sáu tuổi cậu có kiếp hạn, chắc hằn là từng bị bệnh nặng hoặc gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, suýt thì mất mạng”.
“Hạn thứ hai là năm mười chín tuổi, đây là hạn tình duyên, bị bạn gái đá hà?” Liễu Thiên Thành vừa ôm gái đẹp vừa đánh giá tới lui trên mặt Đàm Thu, sau đó nói ra những nội dung này.
Đàm Thu vốn đã hơi chếnh choáng say.
Nhưng chì vài câu nói của Liễu Thiên Thành khiến cậu ấy tình ngay lập tức, hai mắt trợn trừng.