“Bốp!” Một cái tát chói tai đột nhiên vang lên, Thái Dũng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn từ trên mặt truyền đến, đầu óc choáng váng, hai mắt nổ đom đóm, bàn tay đang đưa ra bất giác run cầm cập.
Trước khi anh ta định thần lại, Trần Đức lại tiếp tục tát vào vị trí cũ một tát nữa.
“Ù!” Đầu của Thái Dũng kêu ong ong, một nửa khuôn mặt của anh ta cũng lập tức sưng lên, máu mũi thi nhau chày xuống.
“Con mẹ nó”.
Thái Dũng lắc đầu vài cái, bây giờ anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là cầm mã tấu.
Chì tiếc là bời vì sự do dự lúc nãy của anh ta cho nên cây mã tấu đã xuất hiện trong tay của Trần Đức, Trần Đức giễu cợt nói: “Đây chính là cây mã tấu mà anh đã chém không biết bao nhiêu bao nhiêu người sao? Không phải chỉ là một thanh sắt vụn à?” Khi anh vừa nói xong câu đó, một cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xày ra.
Cây mã tấu làm bằng sắt cứng đang nằm trên tay Trần Đức bị anh vứt nhẹ xuống đất một cái.
“Rắc!” Cây mã tấu dài nữa mét đột nhiên bị gãy thành hai khúc.
Thái Dũng và mấy tên đàn em lập tức chết lặng.
Sắc mặt ai nấy cũng vô cùng sợ hãi.
Đó là mã tấu đấy! Nơi dày nhất cũng phải 2cm! Vậy mà lại bị tên này làm gãy.
Chuyện này cần phải có sức lực mạnh đến thế nào chứ? “Ực.
.
”, một tên đàn em độ mười tám, mười chín tuổi không khỏi nuốt nước bọt, nếu không được tận mắt chứng kiến thì ai mà tin đưoc.
“Tao nói với mày rồi!” Thái Dũng cảm thấy bản thân bị si nhục, cây mã tấu đã đi theo anh ta suốt nửa đời người cứ như vậy mà bị gãy rồi, anh ta tức giận đến nỗi cả mặt đỏ bừng, nhấc một chiếc ghế lên định giáng về phía Trần Đức.
Trần Đức nhanh nhẹn né được đòn công kích của Thái Dũng, một cước đá vào người anh ta.
Thái Dũng liên tục lùi lại, cuối cùng ngồi bệt xuống bên cửa.
Cú đá này đã giúp cho đầu óc anh ta trở nên tình táo hơn một chút.
Anh ta không phải là đối thủ của tên oắt con này! Dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật.
“Thằng oắt con, có gan đừng đi, mày đợi đấy cho tao!”, Thái Dũng lợi dụng tình thế bò ra ngoài cửa, vội vàng trốn chạy.
Bốn tên đàn em của anh ta cũng vội vã chạy theo, không dám nán lại dù chì nửa phút.
Diêm Thanh Nhã hoàn toàn chết lặng, mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, khi cô ta hoàn hồn thì Thái Dũng đã chạy mất dạng rồi.
“Trần Đức, nhanh lên, anh ta về gọi người rồi”, khi thấy Thái Dũng bò đi Diêm Thanh Nhã không hề vui mừng, cô ta hiểu rất rõ, biết rằng anh ta nhất định sẽ quay lại.
“Không sao, tôi cũng hy vọng anh ta gọi cứu binh đến, có bao nhiêu tiếp bấy nhiêu”, Trần Đức bình tĩnh nói, đối phó với loại vô liêm sỉ như này thì phải khiến đối phương hoàn toàn tuyệt vọng, vĩnh viễn không bao giờ dám bước chân đến đây nữa.
Nếu không phải nghĩ đến chuyện bản thân không còn thân phận như trước kia, không thể tùy ý giết người, thì với cái tát vừa rồi Thái Dũng sớm đã bỏ mạng rồi.
Trần Đức an ủi Diêm Thanh Nhã, nói với cô ta sẽ không có chuyện gì đâu, một lúc lâu sau Diêm Thanh Nhã mới bán tín bán nghi ngồi xuống đợi Thái Dũng quay lại với Trần Đức.