Nếu hắn nói hắn không đi làm phẫu thuật, người nhà bệnh nhân lẽ nào không ngoan ngoãn cầu xin hắn? Lãnh đạm ngồi xuống bàn làm việc, Khâu Kiệt gắn giọng: “Anh là Trần Bát Hoang? Bây giờ tôi có việc cần xử lý, phiền anh đi ra ngoài chờ một chút”.
“Tôi sẽ chờ ở đây”, Trần Đức cố kiểm chế mình ra tay đập hắn, vì dù sao vẫn còn phải nhờ vào đó phẫu thuật cho Từ Hàm.
Vì Từ Hàm, anh có thể nhẫn nhịn tất cà! “Anh.
.
”, Khâu Kiệt vừa định nói gì đó, người phụ nữ phía sau đã chình đốn quần áo xong: “Giáo sư, anh làm việc đi, buổi chiều em sang tìm anh sau”.
“Ni Ni.
”, Khâu Kiệt hoàng hốt đuổi theo, nhưng người phụ nữ đã đi xa rồi.
“Mẹ kiếp”.
Khâu Kiệt bực tức chửi thể, hắn mất cả tháng ròng rã,
vất và trăm bề mới chinh phục được người đàn bà kia, thế mà lại bị dọa đến nỗi bò chạy.
Hắn cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu, bèn quát Trần Đức: “Anh còn ở đó làm gì, có muốn tôi đi phẫu thuật không, muốn thì ra ngoài cửa chờ, tôi thay quần áo, ok?” “Tôi sẽ chờ ở đây”, Trần Đức lặp lại câu nói vừa nãy.
Khâu Kiệt hết cách, hắn không dám thực sự chọc giận người nhà bệnh nhân, chỉ đành hừ mũi bực bội, thay vội một chiếc blouse trắng, đồng thời mang khẩu trang vào.
“Đi thôi”.
Trần Đức phá bĩnh chuyện vui của hắn khiến hắn cực kỳ khó chịu, đẳng sau lớp khẩu trang, gương mặt hẳn vặn vẹo xấu xí: “Đợi lát nữa tao sẽ cho mày biết hậu quả phá hòng chuyện của tao là thế nào!” Khâu Kiệt nhìn Trần Đức, trong lòng không nguôi giận dữ, thẩm hạ quyết tâm nhất định phải trả thù.
Nửa phút sau, hắn đã sải bước đến trước phòng hội chần, quát thét bác sĩ bên trong: “Đang làm gì vậy hà, còn không bắt đầu chuẩn bị mổ đi?” Mọi người đưa mắt nhìn nau, không ngờ Trần Đức thực sự thình được ông Phật này, quá sức phàn khoa học.
.
Tước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự, một người nhà bệnh nhân cũng đi moi Khâu Kiệt đến mổ, lúc đó Khâu Kiệt đang chơi game, vô cùng hăng máu.
Trước ca mổ, người nọ lòng nóng như lửa đốt đi tìm Khâu Kiệt, thế nhưng Khâu Kiệt hoàn toàn không để ý tới, Khẩu Kiệt, thế những Khẩu Kiệt hoàn toán không đề ý tới, còn mắng chửi người ta, bào còn nói thêm câu nào nữa sẽ không mồ.
Người kia giận run rầy cả người, nhưng không có cách nào đối phó với tên bác sĩ này, nếu không có hắn, ca mổ không thể tiến hành.
Anh ta chỉ có thể đau khổ chờ đợi, đợi Khâu Kiệt chơi
xong ván game đó.
Ván game đó chơi tròn một tiếng đồng hồ! Hôm nay Khâu Kiệt đến nhanh như vậy thật sự khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, bọn họ không biết là do người phụ nữ kia bò đi nên hắn mới buộc phải đến.
Khâu Kiệt vào vị trí, cả đám người nhanh chóng vào phòng mổ, Từ Hàm đang đau đồn cũng được đầy vào trong.
Đèn phòng phẫu thuật đỏ rực lên.
Xuyên qua cánh cửa kính, mơ hồ nhìn thấy bên trong lố nhố người bận rộn làm việc.
Liễu Như Nguyệt đứng trước cửa hồi hộp lo lắng.
Liễu Như Nguyệt là một cô giáo có tâm, quan tâm đầy đủ đến từng học sinh của mình, nhất là Từ Hàm mồ côi cha mẹ, chỉ có một người anh, cô càng quan tâm nhiều hơn, coi cô bé như em gái mình.
Trần Đức càng không cần phải nói, từ sau khi ra tù, anh chỉ có một mục đích là chăm sóc Từ Hàm, nuôi dưỡng cô bé nên người, hoàn thành nguyện vọng của người anh em.
Từ Hàm chính là người quan trọng nhất đối với Trần Đức, bất kể thế nào, anh đều không cho phép Từ Hàm xảy ra bất trắc.
“Từ Hàm, em nhất định phải cố gắng”.
“Từ Hàm, em nhất định phải cố gắng”.
Trần Đức đứng ở cửa, đứng im lìm như cổ thụ, trong lòng lặng lẽ khẩn cầu.
Thời gian từng giây trôi qua, ca mồ đã được mười phút.
Trong phòng phẫu thuật, tất cả đều làm theo trình tự đã hội chần ngay từ ban đầu.
Mặc kệ là phụ mổ hay là mồ chính, lúc này đều mồ hôi nhễ nhại.
Từ mổ nói rất nhanh, cũng như kíp mồ hiện giờ đều tập trung vào công việc, ai nấy đều muốn nhanh chóng hoàn thành ca mồ, cứu cô bé thoát khỏi hiểm nguy.