“Ông nghe thấy chưa đội trường Trương, tên này không chỉ hành nghề y bất hợp pháp mà còn cản trở việc công”, Khâu Kiệt tự tin nói: “Phẫu thuật thất bại, người bên trong đã tắt thờ không có gì bất ngờ cả, chắc chắn không thể sống lại”.
“Vậy sao?” Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, tiếp đó có một nam một nữ xuất hiện phía sau Hồ Dương.
Ngầng đầu nhìn lên, đó chính là Trần Đức và Liễu Như Nguyệt.
“Cô Liễu!”, đội trường Trương ngạc nhiên kêu lên khi nhìn thấy Liễu Như Nguyệt: “Cô Liễu, sao cô lại ở đây? “Sĩ quan Trương?”, Liễu Như Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ông đây là…” “Cô Liễu, tôi vừa nhận được tin báo có người hành nghề y trái phép và công khai gây thương tích cho người khác…” Con của đội trường Trương đang học trong lớp do Liễu Như Nguyệt chủ nhiệm, vừa nhìn thấy Liễu Như Nguyệt ông ta đã nhận ra ngay.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Đức, ông ta còn choáng váng hơn.
Người này sao lại quen thế này? Đội trưởng Trương bất giác nhớ lại cành tượng hai ngày trước, bọn họ đã đột kích vào khách sạn Hoạt Sắc Sinh Hương ở Thiên Hương Kiều ngay giữa đêm khuya để truy bắt mại dâm.
Vào nửa đêm, cục trưởng phân cục của bọn bọn họ nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu hành động ngay lập tức.
Vừa đúng lúc ông ta đang trực ban nên đã cùng cục trưởng tham gia hành động, trên đường đi cục trưong đã đặc biệt dặn dò ông ta không được làm ai bị thương.
Hơn nữa, quan hệ giữa ông ta và cục trưởng Mạc rất tốt cho nên ông ta biết được lần truy bắt mại dâm này là vì giúp một thanh niên trẻ tuổi.
Mà người này, ông ta cũng nhìn thấy rồi.
Cục trưởng Mạc gọi anh ta là “Hoang gia”! Khuôn mặt đêm đó dần trùng khớp với khuôn mặt người thanh niên trước mặt khiến đội trưởng Trương đột nhiên vô cùng lúng túng! Người mà cục trưởng phải gọi bằng gia, dùng đầu gối đề nghĩ cũng biết không nên đụng vào! Nếu hôm nay ông ta dám bắt người, e là ngày mai sẽ phải vứt bỏ bộ trang phục này mất.
“Sĩ quan Trương, ông hiều lầm rồi, vừa nãy chúng tôi ở trong đó đề cứu người!”, Liễu Như Nguyệt nói: “Cô bé bên trong là bạn học của con ông, mấy ngày trước còn có quyên góp nữa đấy”.
Đột nhiên, ông ta tằng hắng hai tiếng rồi nhìn Khâu Kiệt: “Giáo sư Khâu, chuyện này có phải có hiểu lầm gì rồi không?” Giáo sư Khâu hoàn toàn không biết rằng đội trường Trương đã nhận ra Trần Đức, hắn chỉ vào Trần Đức lạnh lùng nói: “Đội trưởng Trương, hiểu lầm gì chứ, chắc chắn không có hiểu lầm, chính là thằng nhóc này, không có chứng chỉ hành nghề của bác sĩ, hành nghề y trái phép, còn ra tay với tôi nữa!” “Ông nói bậy, sao chúng tôi lại hành nghề y trái phép được, rõ ràng là đang cứu người!”, Liễu Như Nguyệt thanh minh.
“Cứu người? Ngay cả bác sĩ mấy người còn không phải, còn dám nói cứu người cái gì? Nếu mấy người có thể cứu người thì còn cần bác sĩ chúng tôi làm gì?” “Cho dù các người có thể cứu người, nhưng không có chứng chỉ hành nghề của bác sĩ là bất hợp pháp!” “Hơn nữa, các người chẳng qua chỉ là người ngoài ngành mà thôi, còn cứu ngưoi? Haha… nếu các người có thể cứu sống cô bé đó, mẹ nó, tôi sẽ ăn phân trước mặt mọi người!” Khâu Kiệt không muốn cho Trần Đức cơ hội lên tiếng, hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Đội trưởng Trương, nhanh bắt bọn chúng lại!” Đội trưởng Trương do dự, lúc này thật sự không biết có nên hành động hay không.