” Trần Đức bất đắc đĩ thờ dài, anh cũng không muốn tỏ ra hơn người, thế nhưng thực lực của anh ai nhìn vào cũng rõ mười mươi.
“Yên tâm đi, chỉ cần có tôi bên cạnh con gái ông, chắc chắn cô ấy sẽ được an toàn”.
Lần này Tổng Thiên Vũ mời Trần Đức đến chính là để năm lần bày lượt dặn dò anh phải đi theo bảo vệ Tống Ngữ Yên.
Trần Đức thấy ông lo lắng như thế, ánh mắt anh kiên định nhìn Tống Thiên Vũ, bắt đầu dùng thuật xem tướng để dự đoán vận mệnh của ông.
Dần dần hai con ngươi của anh nóng lên.
Bất giác anh nhìn thấy trên đình đầu Tống Thiên Vũ xuất hiện một luồng khí đen rất lớn.
Lúc ấy Trần Đức còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nháy mắt mấy lần, luồng khí đen vẫn không hề tan đi.
Chuyện gì xày ra vậy? Trần Đức kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như thế, ngay cà Sửu gia khi nói về thuật bói toán cũng chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này.
Tống Thiên Vũ thấy sắc mặt Trần Đức kỳ lạ bèn hỏi: “Bát Hoang, cậu sao thế?” “Không sao”.
Tình hình này tất nhiên Trần Đức không thể nói ra, chi thận trọng nhắc nhờ: “Chủ tịch Tống, nếu đã như vậy, thời gian này ông phải cần thận một chút”.
Luồng khí đen bao phủ đình đầu, dù Trần Đức chưa từng nhìn thấy cũng biết chẳng phải chuyện gì tốt lành, chì đành nhắc Tống Thiên Vũ như vậy.
Tống Thiên Vũ cười ha hà: “Yên tâm đi, con người tôi chả có cái gì tốt, được mỗi cái số may mắn, cho dù có kẻ nào động tới tôi cũng phải suy nghĩ cho kỹ bàn lĩnh tới đâu mới được!” Khi nói như vậy, Tống Thiên Vũ tỏ ra vô cùng tự tin.
“Được rồi, vậy ông nhớ cần thận nhé chủ tịch Tống, Tống Ngữ Yên giao cho tôi, trong thời gian ghi trên hợp đồng, trừ phi tôi gặp chuyện không may, bằng không tôi cam đoan cô ấy tuyệt đối sẽ không gặp phải bất cứ bất trắc gì”.
Trần Đức lại lần nữa bảo đảm với Tống Thiên Vũ, sau đó hàn huyền thêm một lúc nữa mới tạm biệt, rời khỏi tập đoàn dược Thiên Vũ.
Trên đường về, anh mài miết suy nghĩ về luồng khí đen kia, không ngừng quan sát ngưoi đi tưong nhưng không một ai xuất hiện dị trạng như vậy.
“Kỳ lạ!” Trong lòng Trần Đức rất thắc mắc, đoán có khi vấn đề nằm ở hai mắt mình chăng, nhưng rốt cuộc là vấn để gì thì anh cũng không rõ lắm.
Rời khỏi tập đoàn dược Thiên Vũ, anh không trở về bệnh viện nữa, bên đó đã có Diệp Khánh Ngôn trông nom, anh rất yên tâm.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của anh chính là bào đàm an toàn cho Tống Ngữ Yên.
“Hắn ta chính là Trần Đức, Trần Bát Hoang đó?” Trần Đức vừa bước vào học viện thương mại, ở giàng đường trên tầng cao nhất, một gã cao khoảng 1m8 thoạt nhìn có về âm hiểm, vừa nhếch mép cười nhìn Trần Đức đang đi bên dưới vừa hỏi người bên cạnh.
Bên cạnh gã chằng phải ai xa lạ mà chính là kẻ từng bị Trần Đức dạy cho một bài học, Tôn Nhạc Dương.
“Anh Từ Đằng, chính hắn”, Tôn Nhạc Dương nói: “Thằng ranh này vô cùng ngạo mạn, câu lạc bộ võ thuật của bọn em và cả Tiền Bình, Lôi Long đều bị hắn đánh đó”.
Trương Từ Đằng lắc đầu chép miệng thong thả nói: “Chỉ một thằng như vậy cũng đánh không lại, tụi mày đúng phế!” Bị chửi là phế, Tôn Nhạc Dương cũng chẳng lấy gì làm bực.
Bởi vì so với Trương Từ Đằng, anh ta hiểu rõ mình đúng là phế thật sự.
Không chỉ mình anh ta, ngay cà bố mẹ anh ta nhìn thấy Trương Từ Đằng cũng không dám lên giọng.
Gã chính là con trai cưng của Trương Thiên Dương, đại gia đứng thứ năm thành phố Tần!