Bất Khí Xuân Quang

Chương 13



13.

Chuyện Trưởng công chúa Triều Dương khởi binh tạo phản, chẳng mấy chốc lan khắp Cửu Châu.

Người đầu hàng , kẻ mượn gió bẻ măng, mưu đồ thừa cơ cũng ít.

Kẻ đầu tiên quy thuận, chính là Tây Châu — vùng vẫn phong toả nơi Nhạn Lâu Quan.

Tần tướng quân, trấn thủ Bỉ thành, đến một tháng khi khởi binh, liền chính phó tướng của ch/ém đầu, mang thủ cấp tới quy hàng.

Những kẻ như , ngày một nhiều.

Trong đó, khiến ấn tượng sâu sắc nhất —— chính là vị phó tướng phản Tần .

Y tuổi quá hai mươi, dung mạo tuấn tú như ngọc, môi đỏ răng trắng, tưởng như công tử thư sinh, mà lúc hạ sát hề run tay.

Ta từng hỏi y, vì lòng hận triều đình đến .

Y cắn răng :

“Bởi nhà ăn buôn bán, vốn dĩ sống yên , ép sung quân.

Muội xinh , Tần tướng quân ép cưới .

Cả nhà lâm cảnh cùng quẫn, chỉ còn nước mượn đường binh mã, chờ thời đoạt quyền”

Ta xong, lặng hồi lâu.

Người như y, trong quân doanh —— chẳng thiếu gì.

Quân đội cướp kế sinh nhai của họ, còn cưỡng bức họ nhập ngũ, mang khổ hận.

Nếu Hoàng thượng mở mắt mà , ắt sẽ thấy:

Dân oán dâng đầy, binh lính trướng lòng bất phục.

Nếu hôm nay giữ Nhạn Lâu Quan, e rằng m.á.u chảy thành sông, trăm họ lầm than, chỉ phản quốc?

Vua nhân từ —— dân tự phản.

Thiên hạ trị —— ai chẳng bi ai?

Trải bao nỗi thế sự xoay chuyển, chỉ thấy trường thương trong tay càng ngày càng kiên định.

Giáo phong chỉ tới, gì cản nổi.

Chúng một đường phá trận phá thành, khí thế như chẻ tre, thẳng đến cửa thành Vũ Thành.

Ngay lúc , vẫn luôn chịu tháo mặt nạ - Bạch Tử Độ, đột ngột giữa ánh lửa, mặt tam quân, chậm rãi gỡ xuống lớp mặt nạ che mặt lâu.

Hắn gỡ mặt nạ, lên từng chữ rõ ràng:

“Kẻ tạo phản, mưu nghịch - chính là di tộc Bạch gia ở Vũ Thành, diệt môn ba năm , Bạch Tử Độ.”

“Còn Trưởng công chúa Triều Dương —— Thẩm Dao Quang, là công thần thanh quân trắc.”

“Mọi tội danh, lời gièm pha —— để một Bạch Tử Độ gánh.”

Quân sĩ doanh, tức thì sửng sốt.

Nhất là khi họ thấy nơi khoé mắt , rõ ràng xăm chữ — giặc.

Trong phút chốc, khắp nơi tĩnh lặng.

Bạch Tử Độ gượng :

“Ta vốn xứng quân sư.

Nhiều năm qua, các chiếu cố, dám quên tình.

Nay chỉ mong —— vì trải sẵn đường, chịu lời thế gian nguyền rủa, cũng chẳng .”

Người đầu tiên tỉnh , chính là Thương Hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn sốt ruột hét lớn:

“Quân sư, là bao bày mưu cứu chúng thoát hiểm!

Đã là cùng tạo phản, thể để một mang tiếng?

Tướng quân! Người gì chứ!”

Thương Hổ gấp —— là vì , Bạch Tử Độ luôn theo sát .

Bọn họ mơ hồ đoán chuyện , chăng do ngầm cho phép?

Ta Bạch Tử Độ, nhịn mỉm :

“Huynh cuối cùng cũng bỏ cái tên Thẩm Thất ?

“Vậy thì, thể gọi là Bạch Tử Độ .”

Thương Hổ càng thêm lắp bắp:

“Tướng quân… hai … quen ?”

Ta chần chừ, thản nhiên đáp:

“Không chỉ quen .”

Ánh lửa bập bùng chiếu lên dung nhan .

Ta, từ khi khởi binh tới nay, sắc mặt từng ôn hoà như .

Ta nhẹ giọng :

“Bạch Tử Độ, mở mắt mà xem.

“Ở đây —— từng ai nghĩ sẽ bỏ rơi .

“Đối với họ là thế.

Đối với —— càng là như .”

Những lời —— ngoài lẽ mơ hồ.

—— tất hiểu.

Ta từng chán ghét .

Ta ép .

Ta —— luôn ở , luôn chờ .

Chúng —— kỳ thật, là hai kẻ giống đến đáng sợ.

Ta đưa lựa chọn —— cũng giống như từng .

Ta —— cam tâm tình nguyện mà chờ đợi.

Chỉ là, Bạch Tử Độ, từng —— cho một cơ hội lựa chọn.

—— từng vì , mà liều cả sinh mạng.

Ta nghĩ —— như thế đủ để tha thứ.

Kiếp —— khiến bao rơi nước mắt trong mộng hồi đêm khuya.

Vậy kiếp —— cũng thể tuỳ hứng một , để cho chọn nữa.

Vì , ngay khoảnh khắc tiếp theo, chần chừ —— ngay mặt tam quân, hôn lên môi .

Tiếng ồ vang dội khắp thao trường, xen lẫn cả tiếng huýt sáo của mấy lão binh từng chinh chiến nhiều năm sa trường.

Ta cất lời, từng chữ rõ ràng:

“Ta —— tuyệt đối bỏ rơi .”

Như chính —— từng sống mà .