6.
Ta lặng lẽ đến trướng của Thẩm Thất, đang ở bên trong, bàn một cách trầm mặc.
Hình như kể từ khi cứu , luôn giữ im lặng như .
Ta châm đèn lên: "Nếu chuyện, tìm ?"
Thẩm Thất vô thức siết chặt một góc binh sách, giọng khô khốc: "Sợ phiền chuyện của tướng quân."
Giọng của đổi nhiều.
Ta đoán chắc là hạ thuốc, hoặc thể là cổ họng đau.
Khi thấy một câu dè dặt như , cơn tức giận trào dâng lên trong lòng .
Không là giận vì phận là đang giận chính bản .
Hay giận…
Kiếp của Thẩm Thất, nghĩ gì, hiểu lầm bao nhiêu chuyện?
Ta , đôi mắt trống rỗng: "Thật cũng trong lòng, nhưng là Tạ Lan."
Ta chậm rãi: "Đáng tiếc, đó c.h.ế.t từ 5 năm , xác cũng còn."
Thẩm Thất cúi đầu, tay những buông mà còn siết chặt hơn, khiến những trang giấy trở nên nhàu nát.
Hắn nhẹ giọng : "Hóa là , là thuộc hạ hiểu lầm . tướng quân sẵn lòng những lời với thuộc hạ, câu thuộc hạ nên ?"
Ta dịu dàng đáp: "Nói ."
"Người nên hiểu rằng quá khứ thể ."
Thẩm Thất chậm, cũng nghiêm túc: "Tướng quân cần buồn phiền vì một m/ất."
Ta cắt ngang lời ngay lập tức: "Ta vĩnh viễn thể quên .”
Giọng Thẩm Thất khô khốc, qua lớp mặt nạ, càng nặng nề: "Người là tướng quân, là công chúa, phận cao quý vô cùng, tiền đồ vô hạn, thế gian bao nhiêu nam nhân , xứng đáng những điều nhất."
Sự tự ti luôn kéo xuống, khiến tình yêu cũng ngõ cụt.
Bọn giống , đều vì chút tự tôn cuối cùng mà cố gắng bước tiếp.
thể nào quên đôi mắt ẩn sâu lớp mặt nạ .
Các binh sĩ đều đùa cợt , ngay cả kiếp của cũng từng hỏi đùa rằng, Thẩm quân sư trông như thế nào, là xí đến mức dám gặp khác ?
Không .
Ngược , ai sánh bằng, là khuôn mặt độc nhất vô nhị.
Tạ Lan chỉ giống ba phần.
Ta mềm lòng với Tạ Lan, cũng vì lý do .
Vì từng vô đôi mắt qua Tạ Lan, tự hỏi:
"Trước khi chết, liệu cầu xin như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ, câu trả lời.
Hắn sẽ .
Chân thể phế.
Khuôn mặt thể hủy, mặt khắc dấu tội.
Hắn thể sống trong cảnh túng thiếu, thể tự gọi là một kẻ " vứt bỏ", thể vì chút lòng tự tôn cuối cùng mà lặng lẽ ẩn , âm thầm bảo vệ cho .
tuyệt nhiên sẽ cầu xin , bán rẻ chính bản .
Từng câu trả lời của tựa d.a.o găm sắc bén kề sát cổ họng của .
Là sự kiêu hãnh chút do dự, sẵn sàng chặt đứt thứ, tuyệt đối khuất phục.
Vì , liền ngần ngại đưa tay lên gạt bỏ lớp mặt nạ của .
Nhìn đôi mắt ngạc nhiên , đối diện với việc đang bỏ chạy, dứt khoắt nắm c.h.ặ.t t.a.y .
"Bạch Tử Độ, cần cái nhất.
Ta chỉ cần ngươi."
Ta hung hăng hôn lên đôi môi , vượt qua nụ hôn của hai kiếp . Hắn vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng đẩy .
"Không.
Ta là con của tội nhân, một kẻ đáng chết, dám mơ mộng như ?"
Thẩm Thất liên tục giãy giụa, đôi môi và răng của rướm máu, hoảng hốt định rời : "Đêm cũng khuya, tướng quân nên nghỉ ngơi sớm."
Ta cúi đầu, kéo .
"Đây là trướng của ngươi.
Ta sẽ ."
Thẩm Thất ý tránh né, đột nhiên nhắm mắt .
Hắn : "Thuộc hạ , xin , điện hạ."
Ta theo bóng lưng của , chạm nhẹ lên đôi môi còn lưu vết m.á.u của .
Hắn gọi là điện hạ.
gọi bản là một kẻ " vứt bỏ".
Hắn thừa nhận phận, nhưng dám quá khứ.
Ai còn nhớ ngày ở Vũ Thành, thiếu niên Bạch gia kiệt xuất đến mức chao đảo lòng ?
Tên thật của là Thẩm Thất.
Mà là Bạch Tử Độ.
Tử Độ, nghĩa là trở về.
Cái nụ hôn vụng về, hoảng loạn, thậm chí chút mùi hương của quân doanh , mang trở năm đó ở Vũ Thành.
Tính , đây là nụ hôn thứ hai của bọn .