Bất Khí Xuân Quang

Chương 9



9.

Lần nữa gặp Tạ Lan, là trận đánh Nhạn Lâu Quan - lúc đang khích lệ quân tâm.

Mây đen giăng kín bầu trời, giáp trụ phản chiếu ánh dương, tựa vảy rồng dát vàng.

Tạ Lan Bạch Tử Độ, tiều tụy thấy rõ.

Ta dậy, nâng chén rượu lên, một cạn sạch:

“Trận chiến liên quan đến hiểm yếu biên ải, dù địch đông ít, nhưng con dân Đại An, quyết nhượng nửa tấc giang sơn! Bắc Lộ mười vạn quân, các ngươi sợ ?”

“Không sợ!”

“Không sợ!”

“Không sợ!”

Tiếng hô vang rền, dội từ xa đến gần.

Ta ném bát rượu xuống đất, bát vỡ tan, lấy đó kết minh. Rút trường thương, ngửa mặt lớn:

“Tốt lắm!

Sau lưng chính là quê nhà đang gìn giữ.

Trận chiến hôm nay, dù sống chết, bản tướng cũng sẽ cùng các ngươi xông pha!”

Thương Hổ ngẩn , phần nóng ruột.

Giữa vạn quân, dám để lộ quá nhiều, chỉ khom gần, ghé tai thì thầm:

“Tướng quân, ngài cần gì đích trận? Hậu phương còn cần ngài trấn giữ!”

Ta ngẩng đầu, nở nụ chút sợ hãi:

“Có Thẩm quân sư là đủ .”

“Cho dù bàn bạc với bao nhiêu, chắc đủ năng lực gánh vác!”

Thương Hổ tính tình ngay thẳng, một lòng trung thành, lúc chẳng còn giữ ý tứ, chỉ mong ở hậu phương để tránh dấn chốn nguy hiểm.

Sống mũi chợt cay xè, ký ức kiếp hiện về.

Trận Nhạn Lâu Quan , bọn thắng trong đau thương. Tần tướng quân trấn thủ Bỉ Thành đến chậm, những gương mặt chai sạm mắt , chẳng bao vùi lớp đất .

Ba vạn binh, giờ chỉ còn một nửa.

Ánh mắt dừng nơi Tạ Lan.

Nếu như những mưu lược thông minh khôn khéo của từ đầu… chỉ là vì thông đồng với Hoàng và Tần tướng quân thì ?

Ba vạn chống mười vạn, vốn là vực thẳm. Tất cả đều chuẩn tinh thần cho những trường hợp nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tấm lòng trung nghĩa, hóa thành quân cờ để kẻ khác tranh quyền đoạt vị - thật khiến khinh bỉ đến cùng cực.

Ta với Thương Hổ:

“Ta là tướng quân của các ngươi, là của các ngươi.

Chứ kẻ an , chỉ giữ lấy mạng .”

Từ đến nay, luôn như thế.

Cái cổ đang rướn lên của Thương Hổ cuối cùng cũng rụt .

Gió thổi xào xạc cổng thành.

Ta giơ cao tay, hô lớn:

“Há rằng áo mặc ?”

Vạn quân đồng thanh:

“Nguyện cùng khoác áo!

Há rằng áo mặc ?

Nguyện cùng tắm mưa!

Há rằng áo mặc ?

Nguyện cùng chung áo!

Vua khởi binh, hãy mài giũa vũ khí.

Nguyện cùng chung mối thù!”

Ta vội định thần , đặt hổ phù tay Bạch Tử Độ— lẽ, giờ nên gọi là Thẩm Thất.

Ta trịnh trọng :

“Ngươi là kẻ bỏ rơi.

Thẩm quân sư, quyền chỉ huy trận giao cho ngươi. Cứ theo kế hoạch và ngươi bàn.

Ngươi nhất định sẽ .”

Bạch Tử Độ chỉ ngơ ngác thoáng chốc, siết chặt hổ phù lòng bàn tay - siết đến chảy máu.

Hắn nghiêm nghị :

“Mạt tướng nhất định phụ trọng trách mà tướng quân giao cho!”

Trong mắt khát vọng công danh tham vọng như Tạ Lan,

Chỉ nặng nề trách nhiệm - dốc lực để bảo vệ chiến hữu, bảo vệ bách tính.

Ta nắm chắc trường thương, rời khỏi đài cao, lĩnh quân xuất phát.