Trở về Trữ Minh cung chính là trở về những ngày tháng ở ẩn, Vương Tử Lăng luôn có thói quen ở miết trong cung không muốn bước ra ngoài để tránh gây nhiều chuyện thị phi, nàng cũng lười phải tiếp xúc quá nhiều người không cần thiết, thường thì chỉ đi đến Bá Vinh cung để thăm nom hai hài nhi của mình.
(Bá Vinh cung là nơi dạy dỗ cũng như nơi ở của các sĩ tử, dành cho con của hoàng thân quốc thích và quan lại có phẩm cấp cao, kiểu như trường nội trú hiện đại á, lâu lâu sẽ cho ra ngoài để thăm nhà.)
Hôm nay là ngày thứ 7 nàng trở lại cấm cung sau hai tháng miệt mài ngoài chiến trường, gió tuyết vẫn bay phấp phới ngoài sân, từng cành cây ngọn cỏ đều phủ lên mình một lớp tuyết dày cộm nặng nề y như lòng nàng vậy.
Vương Tử Lăng ngồi trong Bách Hoa điện giương đôi mắt long lanh như sương sớm nhìn ra khu vườn đầy hoa vào mùa xuân của mình nay đã thành những cây tuyết trắng xoá gầy gò, đành thở dài một hơi ngâm nga vài câu từ trong miệng, mái tóc đen óng ả nửa búi cao cài trâm ngọc đơn giản, nữa xoã phủ kín đôi bờ vai thon gầy mỏng manh nhưng không hề yếu ớt.
Như Ý cẩn trọng bước vào nhẹ giọng thỉnh an.
"Miễn lễ, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?" - Vương Tử Lăng không xoay người, chỉ mấp máy môi làm chiếc cằm đang nằm trên mu bàn tay nhấp nhô vài cái.
Như Ý thoáng bất ngờ, cô nàng đã rất cẩn trọng không để lộ vậy mà quý phi vẫn phát hiện.
Ban nãy nghe tin tối nay sẽ mở yến tiệc thì cô nàng đã giật bắn mình, quý phi vẫn chưa chịu thử bộ y phục mới mà hoàng thượng chuẩn bị, không chịu tắm sữa dê để dưỡng da dẻ toàn thân, cũng chẳng chịu thoa phấn dưỡng nhan để vun bồi lại nhan sắc có chút nhợt nhạt và sạm đi vì nắng gió chiến trường.
Thế nên mới tức tốc chạy về nhưng không muốn quý phi biết mình hấp tấp.
"Tổng quản vừa đến nhắc nhở nô tì, đêm nay hoàng thượng sẽ mở yến tiệc để tiếp đón sứ giả Tư Lăng Quốc, bảo nô tì về sửa soạn cũng như chuẩn bị cho quý phi thật chu đáo."
"Vậy thì có gì mà gấp gáp, cứ thong thả thôi, ta sao cũng được." - Vương Tử Lăng giọng điệu bất cần lên tiếng, cứ tưởng có chuyện gì lớn lao lắm, hoá ra chỉ là chuẩn bị để dự tiệc.
Ngoài Bình An ra thì Như Ý chính là tì nữ thân cận thứ hai của nàng ở trong cung, ban đầu Ngạn Thiên Phùng đã ban cho nàng tận 8 người vì sợ không đủ dùng nhưng nàng đã từ chối, ăn ké ở ké đã đành là chuyện bất khả kháng nên mới yên lặng, đằng này hoàng hậu cũng chỉ có 6 tì nữ mà Y lại ban cho nàng tận 8 người, khác nào vả vào mặt chủ nhân lục cung này chứ.
Như Ý nghe nàng hững hờ thế thì tủi thân lẩm bẩm: "Nhưng người vẫn chưa thử bộ y phục mà hoàng thượng sai người chuẩn bị, cũng không biết có vừa vặn hay cần chỉnh sửa ở đâu không nữa, còn có sữa dê mà hoàng thượng đã sai người mang đến cho người tắm, còn có phấn hoa thượng hạng, còn có..."
"Được rồi." - Vương Tử Lăng thở dài ngắt ngang, dẫu biết Như Ý đang muốn tốt cho nàng nhưng thực sự nàng chẳng quan tâm đến những chuyện đó.
Bọn họ sợ nàng thất sủng, sợ nàng không chưng diện xinh đẹp, sợ nàng không được hoàng thượng chú ý, sợ nàng mất mặt trước toàn thể hậu cung lẫn hoàng thân quốc thích.
Nhưng biết giải thích sao để họ hiểu, căn bản là nàng không cần thứ sủng ái ấy, cũng chẳng cần hoàng thân quốc thích của Đông Châu chú ý, mệt thân thêm chứ ích lợi gì.
"Vẫn chưa dùng." - Như Ý vẫn ấm ức nên cố nói hết câu.
Vương Tử Lăng ngoảnh đầu nhìn lại, thở dài không biết bao nhiêu lần: "Được rồi, chuẩn bị nước, ta sẽ đi ngâm mình ngay."
Nghe nàng chịu thoả thuận, Như Ý cười tươi gật đầu như giã tỏi chạy đi ngay.
Buổi chiều cùng ngày, nàng bị bọn họ xoay tới xoay lui suốt nửa ngày cuối cùng cũng chịu buông tha.
Bình An đứng nhìn nàng từ trên xuống dưới từ sau ra trước một lượt lại tắm tắc khen: "Quý phi thật xinh đẹp, như mỹ nhân trong tranh bước ra."
"Đúng đó, người cứ để bản thân nhợt nhạt quanh năm, giờ chỉ tô thêm chút son và dặm thêm chút phấn đã thành một đại mỹ nhân, sao quý phi cứ bỏ mặc bản thân vậy chứ." - Như Ý vừa khen vừa lèm bèm.
Vương Tử Lăng nhìn bộ y phục đỏ thêu phụng rực rỡ trên người, vải gấm hảo hạn chính là lớp áo choàng bên ngoài, bọc quanh ôm sát người là bào phục lụa tơ tằm rất mát mẻ lại không gò bó, phần dưới là váy không quá rộng được cố định bởi đai thắt lưng có ngọc châu tinh xảo, lộ rõ vóc dáng mảnh mai đầy đặn của nàng, người thiết kế ra bộ y phục này cũng thật chu đáo, biết suy nghĩ đến cảm nhận của người mặc.
Biết quý phi không thích hoa hoè loè loẹt nên Bình An đã cẩn thận búi kiểu tóc đơn giản nhất trong cung và cài trâm vàng cho nàng ít nhất có thể, khí chất thanh cao của nàng chưa bao giờ phai nhạt dù trong trường hợp nào.
"Rất hợp ý ta, Xuân Lam và Xuân Nam đâu, không phải hôm nay được nghỉ phép ư?" - Vương Tử Lăng ngồi xuống ghế nhìn vào gương đồng, cẩn thận đeo chiếc nhẫn ngọc màu xanh và đôi bông tai hình áng mây nhỏ rất đơn giản.
Đây là 2 món được xem là bảo vật với nàng, chiếc nhẫn này được Gia Cát Lập Vân tháo từ tay mình ra trao cho nàng, màu sắc cũng rất đặt biệt, ánh nắng chiếu vào nó sẽ hiện lên màu xanh, khuất sáng nó sẽ trở về màu đỏ, là thứ có một không hai trên đời.
Còn đôi bông tai này cũng là chàng đích thân làm cho nàng, lúc lưu lạc ở Hiên Quốc dù khốn khó đến mức phải bán tất cả những món có giá trị để đổi lấy ba bữa mỗi ngày nhưng duy nhất hai món này dù có đói chết nàng cũng không bán.
Bình An biết dù có bao nhiêu trang sức đắc đỏ cũng không thể thay thế đôi bông tai và chiếc nhẫn ngọc này nên mỉm cười nhìn nàng trong gương: "Nhị hoàng tử và tam công chúa đang ở Khải Hoàn cung của hoàng thượng ạ, bệ hạ đã sai người chuẩn bị chu toàn, quý phi không cần lo."
Trời đã sập tối, thái giám đứng bên ngoài lãnh lót gọi vọng vào trong: "Sắp đến giờ, mời Thục Linh quý phi di giá đến Khải Hoàn cung để cùng hoàng thượng, hoàng hậu đến Minh Châu điện khai tiệc đón sứ giả."
Vương Tử Lăng chậm rãi đi theo sau thái giám, thần thái cao quý của nàng chính là thứ ai nấy phải kính nể, suốt dọc đường đi ai nấy cũng lén ngước lên ngắm dung nhan của nàng.
Ngạn Thiên Phùng một thân hoàng bào ngồi trong Khải Hoàn cung, bên cạnh là Hiếu Thuần hoàng hậu lộng lẫy trong mũ vàng y phượng lấp lánh hào quang đang ngồi cùng thái tử Ngạn Bách Kỳ, Xuân Lam và Xuân Nam thì đang ngồi ở bàn tròn cách đó không xa chơi vài món mà các nước phương Tây vừa tiến cống.
"Quý phi đến."
Cửa cung mở, Vương Tử Lăng từ tốn bước vào thấp người thỉnh an.
Ngạn Thiên Phùng mất vài phút ngây ngẩn vì dung nhan tuyệt sắc của nàng, từ lúc về Đông Châu đến nay, đây là lần đầu tiên Y thấy nàng chịu diện lên người bộ y phục lộng lẫy mà mình đích thân dặn nội vụ phủ làm, cũng là lần đầu tiên trong 8 năm nàng chịu điểm trang lộng lẫy cho mình, không khác gì một tân nương xinh đẹp chờ tân lang đến đón, bảo sao Gia Cát Lập Vân trước nay chưa từng động tâm mà lại điên đảo vì nàng như thế.
Thấy hoàng thượng ngồi cười ngây ngốc, tầm mắt không dời khỏi Vương Tử Lăng, hoàng hậu ngồi bên cạnh ghen sắp nổ mắt nhưng phải nín nhịn mỉm cười nhẹ giọng: "Miễn lễ, quý phi cần gì phải câu nệ."
"Tạ hoàng thượng, hoàng hậu, thần thiếp đến muộn làm hai người chờ lâu rồi phải không?"
Hiếu Thuần hoàng hậu lắc đầu: "Cũng không lâu lắm, bổn cung thì sao cũng được chỉ là thời gian của hoàng thượng rất trân quý, sau này muội nên tranh thủ để bệ hạ không phải đợi chờ."
"Muội biết rồi, lần sau sẽ chú ý hơn." - Vương Tử Lăng biết hoàng hậu đang lấy hoàng thượng làm bình phong để trách mình nhưng nàng không trách nàng ấy, trước nay chỉ có người khác chờ thiên tử, nàng lại bắt cả hai chờ mình, nói một hai câu như vậy cũng là quá nhẹ nhàng rồi.
"Đây là lần đầu Tử Lăng chịu tham dự yến hội trong cung đương nhiên không tránh khỏi sơ sót, sau này hoàng hậu nên chiếu cố nàng ấy hơn một chút, chúng ta đi thôi." - Ngạn Thiên Phùng cười tươi bước đến sóng vai với nàng.
Vương Tử Lăng đương nhiên biết địa vị của mình, nàng lùi lại một bước, nhường đường cho hoàng hậu đi cùng hoàng thượng, nàng đi phía sau cùng hai hài nhi của mình.
Nhìn nàng luôn tránh né mình, Ngạn Thiên Phùng không khỏi cảm thấy khó chịu nhưng không nói được gì.
Suốt dọc đường đến Minh Châu điện, Vương Tử Lăng luôn thả hồn mình vào những cơn gió.
Cấm cung của Đông Châu lộng lẫy sa hoa hơn Hiên Quốc nhiều, nhưng sao nàng vẫn không thể vui nổi trong khi trước đây vẫn luôn nghĩ chỉ cần có cuộc sống đầy ắp vàng bạc, có người hầu kẻ hạ thì đó chính là thiên đường.
Có lẽ đó là lúc mới xuyên không tới chưa hiểu thế nào là ái tình, giờ mới biết cuộc sống mà thiếu người mình yêu thì dù có lấp đầy châu báu cũng là vô nghĩa.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***